CHƯƠNG 445: NGỌC PHỦ DIỆT MÔN
Dịch giả: Luna Wong
Lên kinh thành.
Đêm đông xào xạc, khí trời hơi khô hanh.
Người gõ mõ cầm canh đánh mõ đi trên con đường to ở không có một bóng người, hô: “Thiên can vật táo, cẩn thận dễ cháy!”
Một trận gió bắc thổi qua, lãnh ý đến xương lan khắp toàn thân, người gõ mõ cầm canh kia rụt cổ một cái, chỉ thấy cách đó không xa có một đoàn bóng đen xẹt qua.
Hắn xoa xoa hai mắt có chút buồn ngủ, nhìn lại lần nữa, trên đường cái một mảnh an tĩnh.
Người gõ mõ cầm canh cho rằng là ảo giác của mình, hắn ngáp một cái, chuẩn bị thu canh về nhà, còn chưa xoay người liền thấy xa xa hỏa quang tận trời, phương hướng kia tựa hồ là tướng quân phủ.
Hắn kinh hãi, chợt hoàn hồn, chiêng trống trong tay không ngừng gõ cả kinh kêu lên: “Không xong, tướng quân phủ cháy rồi!”
Chỉ một thoáng, tiếng la kèm theo hỏa hoạn, kinh ngạc ở trong đêm an nhàn của kinh thành này!
. . .
Trong Hiên vương phủ.
Dạ Quân Ly bị tiếng gõ cửa dồn dập kinh tỉnh, liền nghe thanh âm cấp bách của Lăng Túc ngoài cửa nói: “Vương gia, việc lớn không tốt rồi, tướng quân phủ cháy rồi!”
Mâu quang Dạ Quân Ly sâu, đáy mắt mang theo chút kinh sắc, hắn vội vàng đứng dậy, nắm y phục bên giường lên mặc vào đi mở cửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm của Dạ Quân Ly hơi trầm xuống hỏi.
Lăng Túc hơi cúi đầu trả lời: “Tướng quân phủ cháy, hỏa thế quá lớn, đã không cách nào khống chế!”
Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng ra cửa phủ, liền thấy xa xa một mảnh hỏa quang chiếu sáng cả kinh thành.
Đi tới trước Ngọc phủ, ở đây sớm bị hỏa hoạn cắn nuốt, đến những phủ đệ chung quanh cũng gặp hại, bởi vì là vào đông, lửa này mượn gió thổi vẫn còn tiếp tục lan tràn.
Kinh thành phủ nha cùng với toàn bộ bách tính dẫn theo thùng nước đang ra sức dập tắt lửa, nhưng hiệu quả quá nhỏ.
“Người của tướng quân phủ đâu? Có ai trốn ra được?” Sắc mặt của Dạ Quân Ly âm trầm, hỏi thăm Lăng Túc sau lưng.
Lăng Túc cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Không có bất kỳ người nào trốn ra được!”
Nhan sắc đáy mắt của Dạ Quân Ly nồng nặc, liền muốn bước vào biển lửa kia, Dạ Mạch Hàn chạy tới đột nhiên kéo lấy một tay của Dạ Quân Ly, thanh âm có chút tức giận hỏi: “Tam đệ, ngươi muốn làm gì?”
Dạ Quân Ly quay đầu lại nhìn hắn, mi tâm cau lại trầm giọng nói: “Nương của tiểu cửu còn ở bên trong, ta muốn đi cứu nàng.”
Bookwaves.com
Tiểu cửu của hắn và mẫu thân của mình thất lạc mười tám năm, mới gặp lại không lâu, hắn không thể nhìn nàng mất đi mẫu thân lần nữa.
Dạ Mạch Hàn đứng ở trước mặt Dạ Quân Ly, cản đường đi của hắn, chỉ vào vậy hỏa hoạn tận trời nói: “Tam đệ, hỏa hoạn như vậy, ngươi cho là ngươi đi vào còn có thể đi ra không? Chẳng lẽ ngươi muốn bồi tính mạng của mình, để Thanh Hoan càng thêm khổ sở mới bằng lòng bỏ qua sao?”
Dạ Quân Ly cũng biết thế lửa này quá lớn, không đợi hắn tìm được Ngọc phu nhân, bản thân liền táng thân ở trong biển lửa.
Nhưng hắn có thể làm như thế nào?
Hắn đột nhiên giơ tay lên vuốt ve cái trán, thân thể khẽ run lên, tại sao phải như vậy? Tiểu cửu của hắn trở về, hắn phải ăn nói với nàng thế nào?
Dạ Mạch Hàn buông lỏng tay của Dạ Quân Ly ra thấp giọng nói: “Việc này quỷ dị, ta đã điều tra qua, Phi Trần tối nay không ở trong phủ.”
Dạ Quân Ly nghe lời này, mâu quang yêu dị nhất thời sáng ngời, đáy mắt nhất thời dâng lên một tia sát khí u ám.
Tay của hắn ẩn ở trong áo bào chợt nắm chặt, cắn răng nói: “Giết người diệt khẩu sao? Quả nhiên là chuyện tốt phụ hoàng giỏi kia của chúng ta mới có thể làm được!”
Dạ Quân Ly u lạnh cười, thanh âm mang theo chút phúng ý: “Có phải tất cả mọi người biết chân tướng đều phải chết hay không? Vậy kế tiếp phải chết có phải chính là ta hay không?”
Ngọc phủ này đột nhiên cháy, nhất định không phải trùng hợp.
Đế vương thất đức, ô danh như vậy, phụ hoàng hắn tất nhiên phải xóa đi! Nhưng một hồi hỏa hoạn, hắn cho rằng có thể xóa đi sao?