CHƯƠNG 442: NÓI RA CHÂN TƯỚNG
Dịch giả: Luna Wong
Nhìn con tổ tông cửu vĩ hồ đã lâu không gặp này, đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan vặn một cái nhìn chằm chằm tên yêu mỵ kia, thanh âm bỗng mát lạnh có chút u oán hỏi: “Tiểu Bạch, mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
Tuấn mi của Bạch Thời Nguyệt run lên, con ngươi đạm tử liếc nàng hai mắt lập tức dương đầu hừ lạnh một tiếng: “Bế quan!”
“Bế quan? Ngươi đều đã là hồ tiên, còn muốn tu luyện thành cái gì?” Mạnh Thanh Hoan có chút khinh bỉ hỏi hắn.
Bạch Thời Nguyệt nhướng nhướng mày, thẳng đi tới dương xuân cầm ở hai bên trái phải, thanh âm hơi dày mà dễ nghe nói: “Cách mỗi một đoạn thời gian ta cũng sẽ ngủ say tu bổ linh lực tự thân, không thôi vô pháp hiện thân, ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện a?”
Pháp lực và thân thể của hắn đều bị phong ấn ở trong linh hồ tâm, cần cách mỗi một đoạn thời gian rơi vào an nghỉ để tu bổ linh lực tự thân, duy trì hồn phách.
Nếu không phải cảm thụ được trầm thống ở đáy lòng Mạnh Thanh Hoan, hắn mới không muốn hiện thân đâu.
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nàng biết tính tình của cửu vĩ hồ này lớn còn có chút ngạo kiều nhỏ, nhưng nàng cũng biết hắn dụng tâm rất tốt.
“Tiểu Bạch, ta hiện tại rất mê man, rất hoang mang, ngươi là hồ tiên, có chỉ đường cho ta chứ?” Lần trước nàng và Dạ Quân Ly náo loạn mâu thuẫn, chính là Bạch Thời Nguyệt giúp nàng.
Còn bởi vì Bạch Thời Nguyệt là hồ tiên, nên Mạnh Thanh Hoan vô cùng sùng kính hắn, tin tưởng hắn từ trong lòng, cho nên nàng sẽ nói tâm sự của mình cho hắn nghe.
Bạch Thời Nguyệt ngước mắt quét Mạnh Thanh Hoan một mắt thanh âm tức giận nói: “Không thôi, ngươi nghĩ rằng ta đi ra ngoài để tán gẫu với ngươi sao?”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, đáy mắt nhất thời sáng ngời.
Chỉ thấy Bạch Thời Nguyệt miễn cưỡng nằm ở trên nhuyễn tháp cách đó không xa, dáng dấp tà mị tùy ý vưu kì đẹp đẽ hoặc người, nhìn để Mạnh Thanh Hoan sắp chảy máu mũi rồi.
“Người của Thiên Âm phường nói vậy đã nói với ngươi, trước từng có người đã từng linh hồ tâm của ta, mà người nọ là Vu Phất Vân! Chỉ là ta biết nàng cũng không phải là người ta đợi, nên chưa từng hiện thân mà thôi!”
Thanh âm của Bạch Thời Nguyệt thuần hậu mà có nhiều từ tính, từ từ say lòng người.
Mạnh Thanh Hoan âm thầm cả kinh, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, chưa từng có nhiều ngoài ý muốn.
Cơ quan của Thiên Âm phường, chỉ có người đến từ hiện đại mới có thể giải, cho nên lúc đó Mạnh Thanh Hoan cũng có hoài nghi, người trước có được linh hồ tâm là Vu Phất Vân.
“Vu Phất Vân có được linh hồ tâm liền du đãng trong chốn giang hồ, nàng khoái ý ân cừu, tiêu sái không kềm chế được, nhưng mỗi đêm khuya nàng đều ngồi ở trên mái hiên khóc rống, cái loại bi thương này quậy đến ta hàng đêm không thể ngủ ngon. Thẳng đến có một ngày, nàng bị người bắt đi!”
Bookwaves.com
Bạch Thời Nguyệt nói lên đoạn chuyện cũ kia, tựa hồ còn có thể nhớ kỹ cái loại bi thương ngay lúc đó của Vu Phất Vân, tựa như Mạnh Thanh Hoan bây giờ vậy, đó là một loại bi thống từ chỗ sâu trong linh hồn tản ra, làm cho không người nào có thể bỏ qua!
Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nghe, mặt tràn đầy nghiêm túc nhìn hồ ly nằm ở trên nhuyễn tháp có chút tà mị.
“Người bắt nàng là Tiêu Tầm Dương, khi đó ta cũng không biết giữa bọn họ phát sinh qua cái gì? Là sau này ở Vân Dương cốc, ta mới chậm rãi biết được cố sự giữa bọn họ! Nguyên lai hai người bọn họ vốn ái mộ yêu nhau, lại bị người mưu hại, Tiêu Tầm Dương cùng nữ nhân khác có hài tử, nên Vu Phất Vân mới buồn bã rời đi, một mình phiêu đãng giang hồ.”
Mạnh Thanh Hoan nghe đến đó, nhất thời sửng sốt, nàng kinh ngạc nhìn Bạch Thời Nguyệt, thở mạnh cũng không dám, rất sợ bỏ qua một chữ.
Bạch Thời Nguyệt yếu ớt thở dài tiếp tục nói: “Hai tháng sau, Tiêu Tầm Dương tìm được nàng nên bắt nàng đi! Nhưng tính tình của Vu Phất Vân cường liệt, nàng không chịu tha thứ cho Tiêu Tầm Dương, ngày nào đó, hai người bọn họ ở trong sơn lâm nở đầy hợp hoan hoa đánh nhau, vẫn đánh tới tuyệt cảnh.”
“Có lẽ là Tiêu Tầm Dương một lòng muốn chết, một chưởng kia của Vu Phất Vân hắn vốn có thể né, nhưng hắn không có né, thân thể thẳng tắp rơi xuống phía vách núi. Mà Vu Phất Vân lại không chút suy nghĩ, cứ theo hắn cùng nhau nhảy xuống!”
Mạnh Thanh Hoan nghe có chút kinh hãi, theo bản năng liền nghĩ đến hai chữ: “Tự tử?” Nàng mở to hai mắt nhìn dòm Bạch Thời Nguyệt.
“Có lẽ thế!”
Bạch Thời Nguyệt thở dài, thanh âm thấp thuần mê người lại nói: “Cũng may đoạn nhai kia không cao, hai người bọn họ võ nghệ bất phàm, hạ xuống xong chỉ bị chút thương nhẹ.”
“Vì dồn vào tử địa sau đó sinh, Tiêu Tầm Dương dùng tính mạng của mình rốt cục cầu được tha thứ của Vu Phất Vân, mà bọn họ cũng phát hiện sơn cốc xinh đẹp trong đoạn nhai, liền quyết định ở chỗ này ẩn cư, quên mất chuyện trước kia, không hề hỏi đến thế sự!”
Bạch Thời Nguyệt nói đến đây, trong thần sắc mang theo một ít mê hoặc và buồn bã. Mặc dù là quá khứ lâu như vậy, nhưng hắn thủy chung nhớ tất cả chuyện đã phát sinh của Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân ở trong Vân Dương cốc.
Rõ ràng ở trước mắt, chưa từng quên!