CHƯƠNG 440: XUẤT HỒ Ý LIÊU
Dịch giả: Luna Wong – bất ngờ, thình lình, gây ngạc nhiên
Mạnh Thanh Hoan tiến lên vài bước hơi quỳ gối hành qua lễ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Tầm Dương, đáy mắt mang theo một tia mong đợi nói rằng: “Mạo muội quấy rối kì thực có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo thánh thượng.”
Đuôi lông mày của Tiêu Tầm Dương hơi nhướng, trên mặt có chút ngoài ý muốn hỏi: “Chẳng biết công chúa có nghi vấn gì?”
Mạnh Thanh Hoan đem Dương Xuân cầm trong tay đặt ở trên long án, hỏi: “Thánh thượng có biết cổ cầm này không?”
Từ lúc Mạnh Thanh Hoan vào cửa, đường nhìn của Tiêu Tầm Dương chưa từng rời khỏi cổ cầm này, thấy Mạnh Thanh Hoan trình lên cho hắn quan vọng, hắn không khỏi hiếu kỳ, con ngươi thâm thúy kia nhìn chằm chằm chữ khắc trên thân cầm, trong sát na đáy lòng hắn xẹt qua đau đớn dường như kim đâm, rồi lại thoáng qua biến mất vô tung.
Tiêu Tầm Dương phủ nhẹ tay vuốt cầm, đáy mắt có chút kinh sắc: “Cầm này chính là dùng cổ đồng mộc chước chế, cầm huyền tuyển băng ti thượng đẳng, dùng châu thạch làm huy, mặt cầm có đoản liệt băng văn, là một cây cầm tốt tuyệt thế khó có được.”
Lúc hắn nói chuyện dùng ngón tay khảy mấy sợi dây đàn, lại tán: “Âm sắc nhu hòa mà linh hoạt kỳ ảo, hồn hậu mà xa xưa. Quả thực xứng với cái tên Dương Xuân này.”
Hai mắt của Mạnh Thanh Hoan chớp một cái, ánh mắt có chút khốn hoặc nhìn Tiêu Tầm Dương.
Nàng không có ở trong mắt Tiêu Tầm Dương thấy cái loại quen thuộc cùng kinh hỉ khi thấy vật cũ, nàng nhìn thấy, bất quá là một người tinh thông nhạc khí, đang đánh giá một thanh nhạc khí tốt nhất!
Ý nghĩ của Mạnh Thanh Hoan có chút choáng, lẽ nào Tiêu Tầm Dương không biết Dương Xuân cầm này?
“Thánh thượng thật sự không biết cầm này sao?” Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, vừa cẩn thận hỏi hắn một lần.
Mi tâm của Tiêu Tầm Dương cau lại, trả lời: “Lần đầu tiên trẫm thấy, làm sao vậy? Đàn này chẳng lẽ có lai lịch gì sao?”
Mạnh Thanh Hoan cắn cắn môi, tâm trạng hoang mang không ngớt, nàng vội vội vàng vàng móc đồ trên người ra, đưa cho Tiêu Tầm Dương nói: “Vậy thánh thượng có biết những chữ này không?”
Đây là Phạn văn Mạnh Thanh Hoan từ trên Tam Sinh nhai chép lại.
Tiêu Tầm Dương tiếp nhận mở ra, đáy mắt vẫn lạnh nhạt như nước như cũ mang theo không giải thích được, hắn nhìn lại nhìn lắc đầu nói: “Văn tự kỳ quái này, trẫm không biết.”
Mạnh Thanh Hoan tỉ mỉ để thần sắc biểu tình của Tiêu Tầm Dương ở trong mắt, hắn không phải là đang nói dối, hắn quả thực không biết.
Mạnh Thanh Hoan chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thánh thượng có biết Vân Dương cốc? Có từng nghe Lưu Vân tiêu hay không?”
Tiêu Tầm Dương cho ra đáp án vẫn là phủ định!
Trong nháy mắt Mạnh Thanh Hoan như hóa đá, kết quả như vậy quá ngoài ý của nàng!
Bookwaves.com
Nếu Vân Dương cốc này là địa phương Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân tương thủ minh ước, sao Tiêu Tầm Dương không nhớ rõ? Nếu Dương Xuân cầm và Lưu Vân tiêu là đồ của bọn họ, sao Tiêu Tầm Dương lại không biết được?
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, hỏi hắn một vấn đề cuối cùng: “Thánh thượng có nhớ kỹ năm Quy Vị mùng chín tháng chín lúc còn trẻ, ngươi đang ở đâu không?”
Tiêu Tầm Dương mím môi, làm như lâm vào trong ký ức, thanh âm của hắn sâu kín nói: “Hai mươi lăm năm trước, đó là lúc Tình Nhiễm có Lăng nhi, tháng chín, khi đó Tình Nhiễm đã mang thai tám tháng hơn, ta vẫn bồi ở bên người nàng!”
Cước bộ của Mạnh Thanh Hoan lảo đảo một cái, sau lưng Trường Lan đưa tay đỡ lấy nàng.
Mi tâm Trường Lan cau lại nhìn phụ hoàng mình nói: “Phụ hoàng, ngươi cùng Vu Phất Vân các ngươi chưa từng tư định chung thân sao?”
Nhắc tới tên Vu Phất Vân, trên mặt Tiêu Tầm Dương tràn đầy buồn bã, hắn khẽ trào cười, trong thanh âm mang theo chút bi thương: “Tâm nguyện trong cuộc đời này của ta chính là có thể thú nàng vi thê, đáng tiếc. . . Phất Vân là một người cương cường, nàng biết mẫu hậu ngươi mang thai hài tử của ta liền đi, đi kiên quyết như vậy!”
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên hoàn hồn, nàng tương lang lảnh nói ra thệ ước trên Tam Sinh nhai: “Trên Tam Sinh nhai, thề non hẹn biển, trong Vân Dương cốc, ký kết trăm năm, tình này không đổi, thương thiên vi giám! Tiêu Tầm Dương cùng Vu Phất Vân, năm Quy Vị mùng chín tháng chín lập! Ngươi thật cái gì đều không nhớ rõ sao?”