CHƯƠNG 425: DƯƠNG XUÂN LƯU VÂN

Dịch giả: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan nghe thanh âm của Dạ Quân Ly, đáy lòng hung hăng chấn động.

Mười một tuổi, ngay lúc đó Dạ Quân Ly bất quá chỉ là một hài tử, hắn một thân một mình ở tại sơn cốc tĩnh dật này, tựa như hài tử lạc đường, chờ phụ mẫu hắn.

Nàng tựa hồ có thể tưởng tượng ra, đó là tràng cảnh như thế nào.

“Vậy sau đó thì sao? Ngươi còn trở về đây nữa không?” Mạnh Thanh Hoan trứ sáp ý ở đáy lòng, tiếp tục hỏi hắn.

Dạ Quân Ly hít sâu một hơi, lực đạo trong tay hơi trọng, ôm chặt Mạnh Thanh Hoan hơn một ít nữa, thanh âm trầm thấp nói: “Không có, bởi vì sau đó ta không có sợ hãi gì nữa, nên ta cũng không đến nữa.”

Thần tình của Mạnh Thanh Hoan chấn động.

Như vậy, Dạ Quân Ly mang nàng tới nơi này là bởi vì sợ hãi? Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu, Dạ Quân Ly chọn nơi này là vì tẩy đi sợ hãi đáy lòng.

Lúc này đây, còn có thể sao?

“Ta thực sự rất muốn nhìn thử xem nơi này là dạng gì?” Bởi vì những lời này của Dạ Quân Ly, để Mạnh Thanh Hoan tràn ngập tò mò với nơi này.

Dạ Quân Ly cười cười nói: “Dụng cụ trù phòng đều là thành đôi, hơn nữa trong phòng còn có đồ của nữ tử. Nơi này có bàn cờ còn có cầm án, còn có một cổ cầm đầy bụi và một ống tiêu.”

“Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, nên ta đoán, chủ nhân trước đây chắc là một đôi phu thê! Bọn họ hẳn là rất yêu nhau, cử án tề mi, loan phượng hòa minh!”

Những thứ kia, ở hơn mười năm trước hắn liền xem qua, lúc đó tuổi còn nhỏ, không rành thế sự. Chỉ cho rằng đây là nơi đã lâu không có người ở.

Mà hôm nay, hắn nhìn mấy thứ này, cảm giác lại không giống trước.

Nghe Dạ Quân Ly giảng tố, Mạnh Thanh Hoan tràn đầy hướng tới và hiếu kỳ, đến tột cùng chủ nhân trước đây là ai? Bọn họ phát sinh qua cố sự gì?

Có phải giống như nàng giống như Dạ Quân Ly hay khôn, yêu nhau lại trải qua trọng trọng hiểm trở, cho nên lựa chọn chỗ này ẩn cư tị thế, vậy sau đó thì sao, bọn họ vì sao đi?

Là chia tay, hay là bọn hắn khắc phục trắc trở dắt tay tiếp tục đi?

Bookwaves.com

Mạnh Thanh Hoan không nghĩ nhiều, nàng nghe nói nơi này có cổ cầm và ống tiêu, hỏi vội: “Dạ Quân Ly, ngươi biết thổi ống tiêu không?”

Dạ Quân Ly dương môi cười, trả lời: “Người trong hoàng thất, từ nhỏ tập lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ tự nhiên mọi thứ tinh thông. Nàng chờ, ta đi lấy ống tiêu thổi cho nàng nghe.”

Hắn buông lỏng Mạnh Thanh Hoan ra, đứng dậy vào phòng tìm ống tiêu phủ đầy bụi, chà lau sạch sẽ. Nương ánh trăng và ánh nến, Dạ Quân Ly thấy trên tiêu động có khắc hai chữ lưu vân.

Hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cầm lấy cổ cầm phủ đầy bụi đặt ở dưới ánh trăng quan sát một phen, quả nhiên trên thân cầm này cũng có khắc một cái tên, chính là dương xuân.

Dương xuân lưu vân.

Dạ Quân Ly không biết dương xuân lưu vân này là tên của hai nhạc khí này, hay là tên của chủ nhân nhạc khí?

Hắn buông cổ cầm xuống, cầm ống tiêu đi ra ngoài.

“Thế nào lâu như vậy?” Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly thật lâu không về, không khỏi nghi hoặc.

Dạ Quân Ly đi tới, nói chuyện mới phát hiện với nàng: “Ta phát hiện ra hai cái trên ở trên thân ống tiêu và cổ cầm, trên ống tiêu có khắc lưu vân, trên cổ cầm có khắc dương xuân. Hay là cầm cùng tiêu này là một đôi, tên dương xuân lưu vân, cũng có lẽ là chủ nhân trước đây của nơi này tên Dương Xuân Lưu Vân.”

Mạnh Thanh Hoan lẩm bẩm nhớ kỹ tên này: “Dương xuân lưu vân, tên này thật là dễ nghe.”

“Ta đây tấu một khúc dương xuân lưu vân cho nàng nghe!” Lúc Dạ Quân Ly nói chuyện, cầm lấy ống tiêu đặt ở bên môi, ngón tay hắn khẽ động, liền nghe giai điệu hồn hậu xa xưa từ từ tản ra trong bóng đêm yên lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play