CHƯƠNG 409: ÁC MỘNG NĂM XƯA

Dịch giả: Luna Wong

Thần sắc của Dạ Quân Ly ngẩn ra, coi như không có phản ứng được.

Muội muội?

Điều này sao có thể?

Dạ Quân Ly biến sắc, phục hồi lại tinh thần, lại là châm chọc cười, nghiến răng nghiến lợi: “Phu nhân vì sao nói ra lời như vậy, vì ngăn cản ta và tiểu cửu ở cùng nhau, ngươi liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao? Bịa ra lời nói dối như vậy gạt ta sao?”

Lúc này Doanh Nguyệt từ lâu đầy mặt lệ ngân, nàng nắm thật chặt hai tay, móng tay khảm đến trong thịt cũng hồn nhiên chẳng biết, bởi vì trong lòng khổ sở đau nhức lan tràn.

Nếu không phải bất đắc dĩ, bí mật này nàng dự định giấu cả đời, nhưng là. . . Đều là nghiệt duyên a!

Doanh Nguyệt vô cùng đau đớn, thanh âm đau khổ bi thương nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lấy huyết mạch hoàng tự để lừa ngươi sao? Nếu không phải ngươi chấp niệm đã sâu không chịu bỏ qua, ta cũng sẽ không nói ra bí mật này!”

Nàng giãy dụa đứng lên, mang phẫn sắc và thống khổ trên mặt: “Mười chín năm trước, đó là nghiệp sự phụ thân tốt kia của ngươi làm ra. Ngày ta và Ngọc Quy Trì đại hôn, Dạ Đình Giang đi chúc mừng, ai biết hắn lại say rượu thất đức lăng. . . Nhục ta.”

“Ta phản kháng, giãy dụa, kêu cứu, nhưng không có ý gì. Phu quân của ta ở trong phòng, mà phụ hoàng của ngươi lại làm nhục ta.”

Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ đêm hôm đó, bất lực và thống khổ của nàng. Khi đó bách quan tan hết, nàng đợi đến đêm khuya cũng không thấy Ngọc Quy Trì đến, liền đi tìm.

Nàng thấy hai người bọn họ say ngã ở trên bàn, vốn định đỡ Dạ Đình Giang lên trên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn lại đột nhiên động thủ với nàng, còn hô tên của nữ nhân khác.

Một nữ tử yếu nhược như nàng, làm sao thoát khỏi bàn tay của hắn? Nàng nghĩ tới chết, nhưng không cam lòng, bởi vì cái mạng này là người khác cho nàng, nàng chịu khuất nhục, chỉ coi mình gặp ác mộng.

Sau đó, nàng mặc quần áo tử tế, thập phần lãnh tĩnh để người mang say rượu Dạ Đình Giang đi sương phòng nghỉ ngơi, sau đó rút đi y phục của Ngọc Quy Trì, làm bộ mọi thứ.

Bookwaves.com

Ngọc Quy Trì say lợi hại, hắn không có hoài nghi, ngày thứ hai tân hôn, biên cương báo nguy, Ngọc Quy Trì liền lĩnh mệnh xuất chinh, ba tháng sau, nàng đã hoài thai.

Ngọc Quy Trì vẫn cho là hài tử trong bụng nàng là của hắn!

Chỉ có Doanh Nguyệt tự mình biết, đó là cốt nhục của Dạ Đình Giang!

“Không, không có khả năng, ngươi nói không phải thật!” Thần sắc của Dạ Quân Ly đại loạn, cước bộ của hắn có chút phù phiếm, lui vài bộ mới đỡ bàn đứng vững.

Doanh Nguyệt lùi bước bộ ép sát: “Ta cũng hy vọng đây hết thảy đều là giả, nhưng ngươi cho là ta sẽ lấy danh dự của chính ta, lấy huyết mạch của hoàng thất lừa gạt ngươi sao? Nhưng sự thực là sự thực, Thanh Hoan và Phi Trần đều là hài tử của Dạ Đình Giang!”

Đoạn chuyện cũ kia với nàng mà nói tồn tại như ác mộng, cuối cùng nàng bước theo bước chân cũ của mẫu thân nàng, để lại chỗ bẩn ở trong đời.

Năm đó lựa chọn ly khai Ngọc phủ, nhất là bởi vì thương tâm, thứ hai là không mặt mũi nào đối mặt với Ngọc Quy Trì. Nàng biết nam nhân này thật tâm với nàng, nhưng nàng không cách nào nói cho hắn biết chân tướng của chuyện.

Vua của một nước, ở đêm tân hôn của đại thần lăng. . . Nhục tên của triều thần, chuyện này nếu như nói ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Ngọc gia đều sẽ phải chôn cùng.

Một quân vương thất đức, vì mặt mũi của mình, tất nhiên sẽ không tiếc che giấu tất cả! Nàng vốn là sinh ở nhà đế vương, những thứ này làm sao không biết?

Cho nên, nàng không thể nói, bí mật này cả đời nàng cũng không muốn nói ra.

Nhưng là. . .

“Không, tiểu cửu không phải muội muội của ta, không phải!” Thần tình của Dạ Quân Ly kích động sắc mặt cuồng nộ, giọng nói chuyện thản nhiên sắc bén rất nhiều.

Mà cặp mắt yêu dị của hắn lóe điểm điểm tinh quang, đáy mắt liễm sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play