CHƯƠNG 406: NGỌC THẠCH CÂU PHẦN
Dịch giả: Luna Wong
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, đột nhiên khẽ cười ra tiếng, bộ dáng thiên chân khả ái nhìn Lâu Vũ Thần nói: “Lâu tướng thực sự là tuệ nhãn, tỷ tỷ a xinh đẹp bao nhiêu, dung mạo tú nhã, hơn nữa khuynh mộ Lâu tướng ngươi đã lâu, nàng lại là quận chúa, cùng Lâu tướng ngươi trái lại rất xứng.”
“Hơn nữa ta đã nói với cha, cha cũng thập phần coi trọng ngươi. Nghĩ đến sổ con thỉnh chỉ tứ hôn cha đã đưa lên rồi, ta tin tưởng qua không bao lâu, thánh chỉ tứ hôn của ngươi và an bình quận chúa sẽ hạ. Lâu tướng an tâm một chút chớ nóng!”
Giữa mặt mày của Mạnh Thanh Hoan tràn đầy nụ cười sáng rỡ, phong tư kia diệu nhân chú mục phá lệ xuất trần.
Lâu Vũ Thần nghe những lời này của nàng, kinh diễm đáy mắt càng ngày càng đậm, tiểu Diệp nhi của hắn thực sự là càng ngày càng xuất chúng, mặc kệ nàng nói là thật hay là giả, hắn đều cảm thấy nữ tử trước mắt, đáng hắn dốc hết tất cả để tranh giành chém giết!
“Được, ta đây sẽ chờ thánh chỉ.” Lâu Vũ Thần ngữ khí đạm nhiên, giữa ngôn ngữ sinh ra một vẻ ôn nhu, con ngươi kia sâu thẳm như mực hiện lên một chút trìu mến thật sâu ngắm nhìn Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan nghiêng đầu, trên mặt xẹt qua một tia lệ sắc, không thể không nói Lâu Vũ Thần quá mức thông minh, thông minh làm cho người ta chán ghét!
Nàng đứng lên, chìm chìm ánh mắt, thái độ có chút kiêu căng nói rằng: “Lâu Vũ Thần, ngươi căn bản cũng không biết cái gì gọi là yêu. Ngươi có muốn thú ta, không phải là muốn chèn ép Dạ Quân Ly sao, đây là tự tôn và cao ngạo của một nam nhân!”
“Bởi vì không chiếm được, cho nên mới càng dự đoán được, cuối cùng tất cả, không từ thủ đoạn, lấy tình yêu hoành hành ngang ngược, đây sẽ là tình yêu của ngươi!”
Lúc Mạnh Thanh Hoan nói chuyện, con ngươi u lãnh quét về phía Lâu Vũ Thần.
Lâu Vũ Thần thu thần sắc lại, trong con ngươi thâm trầm kia nổi lên một chút sóng nhẹ, rồi lại đen tối bất minh, liền nghe thanh âm của Mạnh Thanh Hoan vô tình nói: “Lâu Vũ Thần, nếu ngươi dám không từ thủ đoạn, đùa bỡn mưu kế thứ ta làm thế, vậy cũng chớ tranh ta sẽ ngọc thạch câu phần, Ngọc Thanh Hoan ta nói được làm được!”
Lúc nàng nói chuyện hừ lạnh một tiếng, thanh âm bén nhọn nói: “Tiễn khách!”
Bookwaves.com
Lâu Vũ Thần tựa hồ bị phen khí phách cường thế này của nàng chấn, nàng nói từng chữ từng câu đều như một thanh đao nhọn, đâm hắn thương tích đầy mình.
Nếu như hắn không từ thủ đoạn, đùa bỡn mưu kế, nàng sớm chính là của hắn, còn cần chờ tới hôm nay sao?
Là bởi vì cái gì? Có thể cho một người thay đổi bất thường? Tiểu Diệp nhi của hắn cũng không trở lại như trước được nữa, mà hắn cũng rốt cuộc không buông được!
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm từ ái của nữ nhân: “Thanh nhi, ta nghe nói. . .” Doanh Nguyệt nghe nói tin tức ý chỉ thủ tiêu xong, liền vội vội vàng vàng chạy tới.
Chỉ là khi nàng nhìn thấy chỗ của Mạnh Thanh Hoan sinh ra một nam nhân anh tuấn phi phàm, nàng hơi sửng sờ, ánh mắt kia có chút mê ly và kinh ngạc nhìn Lâu Vũ Thần.
Lâu Vũ Thần long tay áo hướng phía Doanh Nguyệt chỉnh đốn trang phục thi lễ ôn thanh nói: “Gặp qua ngọc phu nhân.”
Doanh Nguyệt hoàn hồn, trong ánh mắt sinh ra một tia hoang mang không giải thích được hỏi: “Ngươi là?”
Từ mười tám năm nàng rời phủ đi Diệu Pháp am tu hành xong, liền chưa từng quay về kinh thành, thẳng đến thân thế của Mạnh Thanh Hoan rõ ràng nàng mới hồi phủ, bởi vậy đối với mọi người trong kinh thành không phải quá quen thuộc.
“Tại hạ, Lâu Vũ Thần.” Lâu Vũ Thần ôn nhuận hữu lễ giới thiệu bản thân.
Doanh Nguyệt bừng tỉnh, Dạ Chiêu Lâu tướng nàng sớm có nghe thấy, chỉ là vẫn chưa từng thấy qua, hôm nay vừa thấy quả nhiên như nghe đồn.
“Nguyên lai là Lâu tướng, thiếp thân thất lễ.” Doanh Nguyệt cúi đầu mỉm cười hoàn lễ.
Lâu Vũ Thần hơi gật đầu, trả lời: “Bổn tướng không quấy rầy mẫu nữ các ngươi, cáo từ.” Hắn nói chuyện liền ra khỏi Kính Nguyệt lâu.
Ai ngờ Doanh Nguyệt lại đột nhiên gọi hắn hỏi: “Chẳng biết Lâu tướng năm nay bao nhiêu tuổi, có từng thú thê chứ?