CHƯƠNG 40: LÂU TƯỚNG HỒI KINH
Editor: Luna Huang
Đi lên kinh thành chính bắc môn, là quan đạo chính môn nối thẳng đến hoàng cung.
Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly ngồi xe đến môn hậu chính bắc, chỉ thấy đủ loại quan lại hạo hạo đãng đãng san sát hai bên, đến thái tử Dạ Huyền Tân cùng với Kính Vương đều ở đây.
Có thể thấy được địa vị của Lâu Vũ Thần ở trong triều là tôn vinh bực nào.
Mạnh Thanh Hoan xuống xe ngựa, cũng cảm giác được vô số ánh mắt rơi vào trên người của nàng, thậm chí còn nghe được thanh âm của chút triều thần chỉ chỉ chõ chõ, có chút ít là đang nghị luận sự kiện sáng nay buộc Mạnh Đức Hoài.
Trong đám người truyền đến vài tiếng tiếng ho khan, Mạnh Thanh Hoan theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người Dạ Mạch Hàn cách đó không xa, hôm nay hắn nhìn qua phong tư độc lập, quý khí thiên thành, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, người cũng tinh thần không ít.
Dạ Mạch Hàn thấy nàng nhìn khẽ gật đầu cười, Mạnh Thanh Hoan cười hồi lễ, liền nghe đủ loại âm hưởng của quan lại gây rối: “Tới rồi, tới rồi.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, có đội ngũ xa loan rất xa chậm rãi lái tới, đủ loại quan lại đều vây lại hoan nghênh.
Dạ Quân Ly nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, nhẹ giọng căn dặn: “Chờ trên xe, đợi Lưu Cảnh tiễn ngươiĩeến cửa cung hội hợp với bổn vương.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nhìn Dạ Quân Ly xoay người đi đến đội ngũ xa loan của Lâu tướng, nàng ngồi lên xe ngựa, đẩy mành ra nhìn tình cảnh bên ngoài.
Đội ngũ xa loan khí phái thành liền ngừng lại, tiểu tư dọn xong ghế đặt bên mã xa, liền có một đôi tay ngón tay thon dài đẩy mành ra, dời bước xuống xe ngựa.
Người nọ một bộ cẩm bào băng ti giáng tử sắc, ngọc quan buộc tóc, khí chất xuất trần. Quả nhiên người càng cao nhã phi phàm, tuấn dật bức người, một đôi mâu tử u đàm lạnh để người không cách nào nhìn thẳng.
Khí tràng cường đại kia đủ để khiếp người, đủ loại quan lại chắp tay hành lễ, đến Dạ Huyền Tân cùng Dạ Mạch Hàn cũng không ngoại lệ, chỉ có Dạ Quân Ly cùng hắn đối mặt mà đứng, phong tư của hai người này vô song, thế gian khó tìm.
“Cung nghênh tướng quốc hồi kinh.” Đủ loại quan lại trăm miệng một lời chỉnh đốn trang phục hành lễ, động tác nhất trí, tràng diện.
Lâu Vũ Thần nhưng không có đáp lễ, mà là hướng phía Dạ Quân Ly trước mặt hơi long tay áo, tiếng nói thấp thuần ưu nhã từ từ êm tai: “Chúc mừng vương gia, vương gia quả nhiên là được thượng thiên phúc đức phù hộ người, một đường này của bổn tướng, nghe nhiều nhất đó là sự tích của vương gia, lúc này ngươi sắp thành thần minh trong lòng bách tính vì thiên hạ rồi.”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly giơ tay lên chặn động tác hành lễ của Lâu Vũ Thần, cười hỏi: “Vậy Lâu tướng cho rằng, bổn vương chết mà phục sinh là được thần minh quan tâm hay là có người tỉ mỉ điều khiển?”
Lâu Vũ Thần không sợ hãi, gương mặt ôn hòa, mâu tử sâu thẳm như mực lóe một chút quang huy, cười nhìn Dạ Quân Ly nói: “Bổn tướng nhìn thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng cùng với bách tính thiên hạ thế nào?”
Môi mỏng của Dạ Quân Ly khẽ nhấp, lộ ra một tiếu ý nhược tức nhược ly, thanh âm hơi lộ ra tùy ý: “Lâu tướng nói rất đúng.”
Lâu Vũ Thần khẽ gật đầu, lập tức vẫn nhìn đủ loại quan lại triều thần vẫn còn hành lễ, lúc này mới lên tiếng: “Chư vị đại nhân đều cực khổ, thời gian không còn sớm, tức khắc tiến cung đi.”
Đủ loại quan lại xác nhận, lúc này mới đứng dậy nép ra hai bên, nhường đường ra.
Mạnh Thanh Hoan nhìn một màn này không khỏi có chút thổn thức, Lâu Vũ Thần này đến tột cùng là có bao nhiêu được người kính ngưỡng? Nàng cuối cùng cũng thấy rõ ràng!
Không có phân phó của hắn, đủ loại quan lại này đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Hơn nữa trên người Lâu Vũ Thần có một loại uy nghiêm làm cho không người nào có thể không ngưỡng mộ, cái loại khí tràng cường đại này là vương giả chi phong, quý khí là từ trong xương cốt bức ra ngoài.
Có thể trong ba năm triều đình sát trá ngồi vững vị trí nhất quốc chi tướng, Lâu Vũ Thần đích thật là bản lãnh này.
Chỉ là Mạnh Thanh Hoan không biết, người này cùng Dạ Quân Ly đến tột cùng là địch hay là bạn, nếu là địch, tình cảnh của Dạ Quân Ly thật đúng là kham ưu a!
Nàng đang nghĩ xuất thần, đột nhiên một đạo ánh mắt xem kỹ mang theo khí thế bức người phóng qua đây, Mạnh Thanh Hoan cảm giác được một lãnh ý, nàng theo bản năng nhìn lại, đụng vào đường nhìn của Lâu Vũ Thần.
Mạnh Thanh Hoan nhìn người sóng vai mà đi với Dạ Quân Ly, chạm đến ánh mắt băng lãnh sâu thẳm kia, nàng như hóa đá như hóa đá nhất thời ngơ ngẩn.
Đã thấy Lâu Vũ Thần hướng nàng dương thần cười, khóe môi của hắn chỉ hơi cong, nụ cười nhạt như xuân phong lập tức tản ra.
Chờ Mạnh Thanh Hoan phản ứng kịp, Lâu Vũ Thần sớm bị đủ loại quan lại vây quanh đi xa.
Phảng phất mới vừa rồi hết thảy đều chỉ là Mạnh Thanh Hoan cảm giác lỗi.