CHƯƠNG 397: MẤT ĐI TẤT CẢ
Dịch giả: Luna Wong
Dạ Quân Ly nắm trọng điểm trong lời nói của nàng, mâu quang trầm xuống: “Mộng, cái gì mộng?”
Ngọc Hương Cẩm cúi đầu cắn môi, hồi tưởng lại giấc mộng kia, hôm nay nàng còn cảm thấy giống như chân thật, thậm chí nghĩ tới giấc mộng kia, hận ý trong lòng nàng liền không ngừng, nhưng lúc này bảo mệnh quan trọng hơn.
“Ta mộng thấy Lâu tướng, hắn nói cha ta muốn muội muội gả cho hắn, cho nên mới không thể thú ta, còn nói chỉ cần ta giết muội muội, ta có thể gả cho hắn!”
Trong mắt của Ngọc Hương Cẩm hàm chứa giọt nước mắt, nghĩ đến nam nhân phong tư kinh hoa, khí chất siêu quần kia, tâm nàng liền khó chịu.
Nàng đường đường là quận chúa, thân phận cao quý, kinh thành chẳng biết có bao nhiêu binh sĩ muốn thú nàng, nhưng là trong lòng nàng cũng chỉ có một người.
Nhưng là, vì sao hắn muốn thú một tiểu thư thứ xuất, cũng không nguyện thú nàng?
Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này của Ngọc Hương Cẩm, đôi mi thanh tú không khỏi ninh ninh, nàng bình tĩnh mi hỏi nàng: “Ngày nào ngươi nằm mộng đẹp?”
Dáng dấp của Ngọc Hương Cẩm u oán , bĩu môi trả lời: “Chính là trước một đêm giết ngươi.”
Trước một đêm?
Mạnh Thanh Hoan nhớ tới đêm đó nàng và Dạ Quân Ly đều nhìn thấy có huyền linh thường lui tới Ngọc phủ, chẳng lẽ là liên quan đến việc này của Ngọc Hương Cẩm sao?
Nàng liễm tâm tư, cư cao lâm hạ liếc nhìn Ngọc Hương Cẩm cười khẩy nói: “Biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống sao? Ngay một khắc trước khi ngươi ám sát ta, ta còn nói với cha để hắn gả ngươi cho Lâu Vũ Thần, là ngươi không công hủy đi cơ hội tốt này, chẳng trách người khác.”
Ngọc Hương Cẩm nghe lời này sắc mặt trắng nhợt, gương mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan sái tiếu một tiếng, hỏi nàng: “Có phải cảm thấy ta không có lòng tốt như vậy hay không? Cảm thấy ta có âm mưu gì?”
Sắc mặt của Ngọc Hương Cẩm hơi đổi một chút, âm thầm cầm hai tay.
“Đều nói tương tư khổ, ta vốn là muốn thành toàn ngươi, là ngươi không công bỏ lỡ cơ hội lần này, chẳng trách người khác. Chuyện ngươi ám sát ta, ta chỉ cho là ngươi nhất thời rồ, lúc nào ngươi dưỡng xong bệnh điên thì hồi phủ đi! Về phần Lâu Vũ Thần sao? Ta khuyên ngươi vẫn là đoạn tưởng niệm với hắn đi, không thôi cứ chờ sau này thủ tiết đi!”
Mạnh Thanh Hoan khẽ suy một tiếng, không để ý tới nữa Ngọc Hương Cẩm, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt của Dạ Quân Ly u lãnh nhìn nàng, thanh âm hàn lẫm nói: “Quận chúa ở nơi này dưỡng bệnh cho tốt đi, nếu như ngươi ở đây xảy ra chuyện thiêu thân gì, vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí!”
Hắn vung tay áo lên, bỏ lại phen lời cảnh cáo này, cùng Dạ Mạch Hàn ly khai nói này.
Quỳ trên mặt đất Ngọc thân thể của Hương Cẩm bỗng mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nàng cảm thấy bởi vì một mộng, bản thân mất đi tất cả trong chốc lát, bất ngờ không kịp đề phòng!
Mạnh Thanh Hoan ra biệt viện, nhìn bóng đêm yếu ớt tối lại, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ là đã có người muốn xuống tay với nàng sao?
Nếu nàng chết, Dạ Quân Ly cũng không có thể sống, đến tột cùng là ai?
“Tiểu cửu.” Dạ Quân Ly ở sau người nhẹ giọng hô nàng.
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan xoay người ngẩng đầu, con ngươi hơi u ám kia nhìn Dạ Quân Ly nói: “Có người muốn giết ta, có phải bọn họ đã biết bí mật của thông linh ngọc hay không?”
Nàng có chút lo lắng, nếu quả thật là như vậy nàng phải mau chóng cứu sống Dạ Quân Ly mới được.
Theo sau lưng Dạ Quân Ly, Dạ Mạch Hà biết được tâm tư của nàng, vội nói: “Bí mật của thông linh ngọc không có khả năng tiết lộ ra ngoài, Thanh Hoan ngươi chớ suy nghĩ lung tung.”
Mạnh Thanh Hoan mím môi, chợt nghe Dạ Quân Ly nói: “Ta đi hỏi Linh Hư trước, từ chỗ hắn có được một ít tin tức, người sử dụng oán chú khôi lỗi thuật chính là một nữ tử, tên gọi Mị Nguyệt, đến từ Thiên Linh quốc. Rất nhiều năm trước, Linh Hư cùng nàng đã giao thủ.”
“Quả nhiên liên quan đến Thiên Linh quốc, các ngươi biết đến, mục tiêu của dư nghiệt Thiên Linh quốc chính là thông linh ngọc!” Mạnh Thanh Hoan cũng hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này các loại dấu hiệu cho thấy, việc này vẫn là liên quan đến Thiên Linh quốc.