CHƯƠNG 389: TÂM ĐÚNG HƯỚNG

Editor: Luna Wong

Thánh Dương quốc.

Đương Quy viện, đây là một gian viện lạc hẻo lánh nhất trong đông cung.

Trong viện phơi sạch sẽ phơi một ít thảo dược, mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, rời xa huyên náo, tựa hồ có thể để cho người quên mất đây là trong thâm cung.

Trường Lan xử lý xong trong triều chính vụ, sẽ tới đây Đương Quy viện nghiên y thuật.

Đương quy là một loại dược liệu, cũng là chỗ tâm hắn hướng tới!

Sau giờ ngọ ấm áp xuyên thấu qua hiên song khắc hoa chiếu vào, Trường Lan dựa vào ghế mây, trong tay cầm y thư mẫu thân hắn lưu cho hắn, mà trên bàn trước mặt hắn còn đặt một hộp gấm.

Đó là ngọc lộ đan Mạnh Thanh Hoan tự mình giao cho hắn.

Hắn đã đáp ứng nàng, lấy một viên ngọc lộ đan chế tạo ra càng nhiều ngọc lộ đan, hắn không thể nuốt lời!

“Dạ Chiêu lại có tin tức truyền đến!” Bên cửa sổ truyền đến thanh âm có chút dày của Mạc Thượng Tà.

Trường Lan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy hắn hồng bào diễm lệ dựa vào phía trước cửa sổ, bộ dáng kia tà tứ mà lại mị hoặc.

Đương Quy viện cũng là địa phương Mạc Thượng Tà tu dưỡng giải độc.

Bọn họ là sư huynh đệ đồng môn, tuy rằng phạm vi học bất đồng, thế nhưng y độc cổ vốn là một nhà, vì hai người này thập phần ăn ý, lúc rỗi rãnh hai người bọn họ liền ở chỗ này thảo luận y thuật.

“Tin tức gì?” Trường Lan để quyển sách trong tay xuống, ánh mắt thanh nhuận hơi lóe ra.

Mạc Thượng Tà nghiêng đầu quét Trường Lan một mắt, bình tĩnh giọng nói: “Vừa nhận được tin tức, Dạ Đình Giang hạ chỉ tứ hôn, đem Mạnh cô nương hứa cho Kính vương!”

“Kính vương?” Trường Lan có chút giật mình, mi tâm của hắn động, hiển nhiên nghĩ không ra kết quả như vậy.

Mạc Thượng Tà hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút chẳng đáng: “Dạ Đình Giang lão tặc kia, chẳng biết có chủ ý gì? Mấy ngày trước đây quốc sư ở kinh thành cầu phúc tế tự, thiên hiện thần tích, có loan điểu kim ấn rơi vào trên người của Mạnh cô nương.”

“Trong một đêm nàng từ yêu tinh họa nước biến thành quý nữ phúc tinh, ngày kế, Dạ Đình Giang liền hạ chỉ, đem nàng hứa cho Kính vương vi phi!”

Trường Lan đứng lên, đi tới trước cửa sổ, giữa hai lông mày liễm một tia úc sắc trầm giọng nói: “Cử động này của Dạ Đình Giang, thực sự là ý vị sâu xa. Dạ Quân Ly thì sao, hắn ứng đối thế nào?”

Mạc Thượng Tà lắc đầu nói: “Hiên vương tựa hồ không có cách đối phó.”

Mâu quang của Trường Lan hơi chớp động, than thở: “Hoàng thượng tứ hôn, thánh chỉ đã hạ, việc này thật không dễ làm! Chỉ là, ta không rõ, vì sao Dạ Đình Giang phải đem tiểu cửu ban cho Kính vương, mà không phải là Dạ Quân Ly?”

“Đế vương chi tâm thâm bất khả trắc, ai biết được!” Lúc nói chuyện, Mạc Thượng Tà quay đầu lại liếc Trường Lan một mắt hỏi: “Ngươi có muốn đi Dạ Chiêu quốc cướp Mạnh cô nương về hay không?”

Bookwaves.com

Khóe môi của Trường Lan khẽ run, giương mắt nhìn Mạc Thượng Tà nói: “Cướp về, vĩnh viễn đều không phải thuộc về mình!”

Mạc Thượng Tà nhún nhún vai, khẽ cười nói: “Không đoạt, vậy liền đến cơ hội mình cũng không có. Kỳ thực ta không rõ, luận thân phận địa vị tướng mạo tài hoa, ngươi phân minh không thua Dạ Quân Ly, vi sao không cùng hắn tranh tranh hơn thua, vạn nhất, biết đâu ngươi có cơ hội thì sao?”

Trường Lan nghe được hai chữ cơ hội, thần sắc hơi mê ly. Hắn nói qua, vĩnh viễn sẽ không đối địch với Dạ Quân Ly, cũng sẽ không tranh với hắn!

Nhưng Thương Minh lại nói hắn có cơ hội, huyền cơ thiên mệnh này, thật là làm cho người đoán không ra.

Cơ hội, cơ hội của hắn đến tột cùng là cái gì?

“Đã đến giờ ngươi nhớ uống thuốc, ta đi trước.” Trường Lan xoay người thu hồi hộp gấm trên bàn, chợt ra cửa phòng.

Mạc Thượng Tà như trước tựa ở cửa sổ nhìn thân ảnh của hắn hỏi: “Ngươi là dự định giúp Dạ Quân Ly sao?” Hắn dừng một chút cười nói: “Ta biết, ngươi nhất định có biện pháp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play