CHƯƠNG 377: PHÚC TINH QUÝ NỮ
Editor: Luna Wong
Ngày kế.
Kinh thành trăm năm mới thấy đại điển tế tự cầu phúc, náo nhiệt phi thường.
Dàn tế thiết lập tại trên quảng trường Đồng Tước nhai, xa xa nhìn lại, cả con đường đều là bách tính vây xem.
Lần tế tự này do quốc sư vừa nhận chức Linh Hư làm chủ tế, vị trí ngay chính giữa dàn tế chính là long tọa của hoàng thượng, hai bên là vị trí của đám người Hiên vương cùng với Lâu tướng Kính vương.
Mà hai bên chung quanh dàn tế, chính là bách quan cùng với gia quyến, chỗ xa nhất còn lại là bách tính vây xem.
Không bao lâu, loan giá của thiên tử Dạ Đình Giang lái tới, mọi người quỳ trên mặt đất sơn hô vạn tuế, thanh thế kia đinh tai nhức óc.
Mạnh Thanh Hoan quỳ ở trong đám người bách vô tịch liêu, liền len lén ngẩng đầu tìm kiếm cái bóng của Dạ Quân Ly.
Liền thấy xa xa, Dạ Quân Ly mặc mãng bào triều phục thanh sắc, ngọc quan buộc tóc, ngũ quan lãng dật, trường thân ngọc lập, quý khí hồn nhiên thiên thành, phong tư chú mục.
Có lẽ là nhận thấy được Mạnh Thanh Hoan đang nhìn hắn, Dạ Quân Ly ngẩng đầu, cách một dàn tế, nhãn thần ôn nhu mà lại cưng chìu vẫn là rơi vào trong mắt của Mạnh Thanh Hoan.
Hai người nhìn nhau cười, không nói gì còn hơn nói nghìn lời.
Một bên Doanh Nguyệt nhẹ nhàng cầm cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, ra hiệu nàng không nên hết nhìn đông tới nhìn tây.
Mạnh Thanh Hoan cúi thấp đầu xuống, liền nghe tiếng của chung cổ vang lên, kèm theo tế từ trên tế đài của Linh Hư nâng cao: “Cát nhật thần lương, mục tương du thượng hoàng. Hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt khung thương, cẩn dĩ chí thành chiếu cáo sơn xuyên thần linh, phúc trạch phù hộ Tạ Chiêu ta, miên diên lưu trường!”
Cách đó không xa, Mị Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn đây hết thảy, thanh âm yếu ớt mát lạnh, ánh mắt rơi vào trên người Linh Hư đứng ở trên tế đài, khóe môi nàng tạo nên một tia tiếu ý: “Dĩ nhiên là hắn, thực sự là oan gia ngõ hẹp!”
“Thế nào, ngươi biết quốc sư?” Nam nhân bên cạnh thân rất là hiếu kỳ.
Mị Nguyệt yếu ớt cười, từ từ nói: “Nào chỉ là biết, ta trái lại muốn nhìn hắn hôm nay muốn chơi trò gì?”
Mi phong của nam nhân kia nhướng một cái, ánh mắt dưới mặt nạ hiện lên u duệ, nhìn chằm chằm người trên tế đài.
Bookwaves.com – Luna: =,= thế là đoán sai rồi, cứ tưởng ông này là LVT chứ
Linh Hư niệm xong tế từ, liền hữu mô hữu dạng làm phép ở trên đài, trên hương án bày rất nhiều thứ, có bùa, ngũ cốc hoa màu, nhánh đào, cùng với tế phẩm các loại.
Không bao lâu, liền nghe thanh âm du dương của Linh Hư: “Hoàng thượng phúc trạch thâm hậu, Dạ Chiêu đã định trước có phúc tinh tương hựu, vận mệnh quốc gia hanh thông, thịnh thế thái bình!”
Lúc nói chuyện Linh Hư hướng phía Dạ Đình Giang hơi thi lễ: “Hữu tình bệ hạ linh huyết, chiêu cáo thượng thương, hiển linh tích chỉ điểm giang sơn Dạ Chiêu.”
Dạ Đình Giang từ long tọa đứng lên, leo lên dàn tế, Linh Hư đưa cho hắn môt cây chủy thủ và một tấm phù chú. Sau khi hắn nhận lấy, liền phá vỡ tay của mình, nhỏ máu lên phù chú.
Sau khi Linh Hư nhận lấy, ném phù chú kia lên không trung, liền thấy vậy phù chú đốt đốt, hơn nữa lửa khói càng ngày càng mạnh, đứng ở giữa không trung.
Mọi người dưới dàn tế không khỏi thổn thức kinh ngạc, đã thấy đoàn lửa khói kia đột nhiên nổ tung, như có phượng loan phi điểu giương cánh ra, loan điểu kia hiện lên một chút kim quang, sau đó vây bắt dàn tế bay lên không bay lượn một vòng xong, đột nhiên cúi người bay hướng phía Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan chỉ cảm thấy đỉnh đầu nổ tung một tầng pháo hoa, liền thấy mọi người đều thang mục kết thiệt nhìn nàng.
Không biết là ai hô to một tiếng: “Phúc tinh quý nữ, hựu Dạ Chiêu ta.” Liền thấy bách tính chung quanh đều quỳ xuống theo hô to, trong lúc nhất thời tràng diện này lừng lẫy dị thường.
Mà trên tế đài sắc mặt của Dạ Đình Giang vưu kì xấu xí, hắn trợn mắt nhìn Linh Hư một mắt, đã thấy Linh Hư cúi thấp đầu, dáng dấp cung thuận, chúc mừng: “Chúc mừng hoàng thượng, Dạ Chiêu có phúc tinh quý nữ, chính là phúc của hoàng thượng, phúc của Dạ Chiêu.”