CHƯƠNG 371: ÁM SÁT
Editor: Luna Wong
Dọc theo đường đi, chọc cho hạ nhân trong phủ đều nghỉ chân quan vọng.
Rất nhanh tin tức này liền truyền trong Ngọc phủ.
Ngọc Hương Cẩm nghe tin tức này xong, lập tức đập tan tành gian phòng của mình, nhớ tới giấc mộng đêm qua, nhãn thần nàng đột nhiên hiện lên một tia u hồng, chợt từ dưới gối đầu dưới môt cây chủy thủ đặt ở trên người.
“Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?” Thị nữ bên người Ngọc Hương Cẩm Ngâm Thúy thấy nàng tức tối ra cửam tâm trạng lo lắng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Ngọc Hương Cẩm lại quát lớn một tiếng: “Không cho phép theo ta!” Lúc nói chuyện nàng xoay người lửa giận ngập trời đi ra ngoài.
Ngâm Thúy dậm chân, trong lòng sợ, vội vội vàng vàng ra vườn đi tìm Ngọc Lăng Phong.
Trong Kính Nguyệt lâu, Mạnh Thanh Hoan ngồi trước bàn đá ở viện tử uống trà, Vân Thường chỉ huy để người đặt lá trà trong khố phòng.
Những hạ nhân kia sau khi rời đi, Vân Thường đã đi tới, thấp giọng hỏi: “Vì sao cô nương muốn nhận lá trà của Lâu tướng?”
Mạnh Thanh Hoan thưởng thức nước trà vân vụ cực phẩm, khen: “Đừng nói, lá trà này thật không tệ. Vân Thường, ngươi thay ta gói một túi, ta đi đưa cho Kính vương.”
Khóe môi Vân Thường run lên, từ trước đến nay nàng đoán không ra tâm tư của Mạnh Thanh Hoan, bất quá nếu nàng dám nhận, tự nhiên nàng có dụng ý của mình.
Vân Thường không nghĩ nhiều, lập tức đi khố phòng gói trà cho Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan ngồi một mình ở ngồi một mình ở trước bàn đọc sách, vừa thưởng thức trà, vừa tự định giá phải làm sao biến những lá trà này thành tiền, phát triển sự nghiệp của nàng.
Chỉ thấy trong viện tử này có một khách không mời mà đến, chỉ là Mạnh Thanh Hoan phát giác ánh mắt kia của Ngọc Hương Cẩm tựa hồ có chút lạ, không chờ nàng phản ứng kịp, chỉ thấy Ngọc Hương Cẩm coi như điên rồi vọt tới, mắt lộ hung quang trong tay sinh ra một thanh chủy thủ sáng loáng.
“Cô nương cẩn thận.” Một đạo thanh âm quen thuộc xẹt qua bên tai, Mạnh Thanh Hoan đã cảm thấy có người đẩy nàng ra, đồng thời, chủy thủ trong tay Ngọc Hương Cẩm, rơi vào trên cánh tay của thị nữ của nàng.
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan lập tức hồi thần, mắt thấy Ngọc Hương Cẩm như điên rồi quơ chủy thủ hướng về phía nàng mà đến.
Nàng không chậm trễ chút nào động ám khí trên cổ tay, mấy cây ngân châm b.ắn ra, thân thể của Ngọc Hương Cẩm mềm nhũn, nhất thời ngã trên mặt đất.
Chủy thủ rơi xuống mặt đất, phát sinh thanh âm leng keng.
Nghe được thanh âm chạy tới Vân Thường nhìn một màn này nhất thời cả kinh.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Vân Thường vội vội vàng vàng chạy tới, đỡ Mạnh Thanh Hoan ngã trên đất lên.
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, đi tới vừa tra xét thương thế của thị nữ bị thương, vội nói với Vân Thường: “Mau đi mang thuốc trị thương đến.”
Còn không chờ Vân Thường đáp ứng, liền Ngọc Lăng Phong sải bước đi tới, thấy Ngọc Hương Cẩm nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thần sắc của Ngọc Lăng Phong phẫn sắc, nhất thời giận dữ: “Ngọc Thanh Hoan, ngươi làm gì muội muội ta?”
Mắt Mạnh Thanh Hoan xẹt qua một tia sắc bén, mi tâm vặn một cái, trừng Ngọc Lăng Phong trách mắng: “Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng, muội muội ngươi nổi điên làm gì, dĩ nhiên cầm chủy thủ đến ám sát ta.”
“Trong mắt ngươi, chỉ có mạng của muội muội ngươi đáng giá mạng của ta không đáng giá một đồng sao? Đường đường Ngọc phủ, rõ như ban ngày, thân là quận chúa mưu sát thứ muội, tội danh này đủ nàng chết một vạn lần!”
Những câu của Mạnh Thanh Hoan sắc bén, phong tư khiếp người, một phen lời nói Ngọc Lăng Phong dĩ nhiên á khẩu không trả lời được.
Nghĩ đến Ngâm Thúy nói với hắn, ở tình thế trước mắt này, hắn không khỏi kinh hãi.
Muội muội hắn thực sự ám sát, đơn giản là quá làm cho hắn ngoài ý muốn!