CHƯƠNG 369: LẠI CÓ PHIỀN PHỨC

Editor: Luna Wong

Dạ Quân Ly quay đầu lại, thấy một vị nữ tử mặc tố quần đứng trước mắt, mặt mày nữ tử kia như tranh vẽ, da thịt như tuyết, ngũ quan không thể nói rõ tinh xảo cỡ nào, nhưng là không tầm thường.

Tuy rằng lạ mặt, nhưng Dạ Quân Ly vẫn là nghe ra thanh âm của nàng: “Việt cô nương?”

Việt Phong Linh mỉm cười, quỳ gối hướng phía Dạ Quân Ly thi lễ một cái nói: “Vương gia quả nhiên hảo nhãn lực, lại vẫn có thể nhận ra Phong Linh.”

Nàng trước bị người hủy dung, vô cùng thê thảm. May mà y thuật dược cốc thần y cao minh, nhất phó dung mạo cho nàng. Nàng thật không ngờ, sinh thời còn có thể đi ra gặp người!

Môi mỏng của Dạ Quân Ly hơi nhấp, tiếu ý khóe môi nhàn nhạt, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Việt Phong Linh như thực chất nói tới: “Mạc công tử hắn đi Thánh Dương quốc, hắn khiển Phong Linh đầu nhập vào Mạnh cô nương, chỉ là Mạnh cô nương lúc này ở Ngọc phủ, ta không gặp được nàng, chỉ có thể đi cầu trợ vương gia.”

“Ngươi tới đầu nhập vào tiểu cửu?” Dạ Quân Ly cảm thấy có chút buồn cười, con ngươi yêu dị của hắn đảo qua Việt Phong Linh nói rằng: “Nếu như bổn vương nhớ không lầm, ngươi là trung với Mạc Thượng Tà, ngươi cho là tiểu cửu sẽ lưu ngươi bên người sao?”

Việt Phong Linh không có vẻ sợ hãi, bình tĩnh trả lời: “Vương gia nào biết, Mạnh cô nương sẽ không để cho Phong Linh thay đổi chủ ý, thuần phục nàng?”

“Là có chút can đảm, vào đi.” Dạ Quân Ly liếc nàng một mắt, chợt xoay người vào vương phủ, Việt Phong Linh cúi đầu, theo hắn vào.

Ngọc gia.

Ánh dương quang ấm áp, xuyên thấu qua hiên song chiết xạ chiếu vào thụy nhan tinh xảo tốt đẹp của Mạnh Thanh Hoan, nàng trở mình, mở hai mắt còn buồn ngủ.

Đêm qua người nằm ở bên cạnh thân nàng sớm đi rồi, mỗi một lần yêu nghiệt rời đi cũng sẽ không kinh động nàng.

Nhưng là nghĩ đến mỗi đêm bọn họ đều phải tư hội như vậy, Mạnh Thanh Hoan khó tránh khỏi có chút đau lòng.

Cũng may dựa theo kế hoạch của Dạ Quân Ly, chờ ngày mai tế tự cầu phúc đại điển vừa qua, hắn sẽ đến Ngọc gia cầu hôn, mà nàng còn có thật nhiều chuyện chưa làm.

“Vân Thường.” Mạnh Thanh Hoan ngồi dậy, hô người ngoài cửa.

Vân Thường đẩy cửa phòng ra, bưng đồ rửa mặt đi đến, thấy Mạnh Thanh Hoan nàng dịu dàng cười hỏi: “Cô nương đêm qua ngủ có ngon không?”

Gương mặt Mạnh Thanh Hoan bay qua một tia đỏ ửng, nàng ngủ tự nhiên ngon, có Dạ Quân Ly ở, nàng vô cùng an lòng, nằm ở trong ngực hắn nàng cảm thấy toàn bộ thế giới hết sức an nhàn.

Coi như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ, đây đó dựa sát vào nhau ôm lấy nhau.

“Ngon, không mơ đến hừng đông.” Mạnh Thanh Hoan cũng không làm ra vẻ ngại ngùng, biết rõ Vân Thường đây là thoại lý hữu thoại, ý có ám chỉ.

Nàng thư thắt lưng đứng lên, đẩy hiên song ra, thưởng thức cảnh sắc sáng rỡ ngoài cửa sổ, tuy rằng đã bắt đầu mùa đông, nhưng cảnh sắc Ngọc phủ này cũng không tiêu điều chút nào.

Bookwaves.com

Tựa như chủ nhân trạch viện này, mặc dù mất đi thái tử và Ngọc quý phi, vẫn như cũ có thể ngồi vững trong triều đình, phồn mậu như cũ!

Nàng đang nghĩ ngợi, lại nghe dưới lầu có người đang gọi: “Tỷ.”

Mạnh Thanh Hoan theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy Ngọc Phi Trần đứng ở dưới lầu hướng về phía nàng phất tay. Tiểu công tử Ngọc phủ này, mấy ngày gần đây có thể nói là phi bình thường.

Bởi vì Doanh Nguyệt trở về Ngọc phủ,nên Ngọc Quy Trì rất để bụng hai tỷ đệ bọn hắn, có người nói Ngọc Quy Trì còn dự định phù chính Doanh Nguyệt.

Sau này tỷ đệ các nàng coi như là đích xuất chính tông.

Mạnh Thanh Hoan rửa mặt chải đầu xong, liền đi xuống lầu gặp Ngọc Phi Trần.

Thấy Mạnh Thanh Hoan đi ra, Ngọc Phi Trần có chút cấp bách nói: “Tỷ không xong, ngươi lại có phiền toái.”

“Làm sao vậy?” Nghe được phiền phức, Mạnh Thanh Hoan không khỏi có chút chột dạ, nghĩ chẳng lẽ là chuyện ngày hôm qua tiết lộ?

Ngọc Phi Trần có chút giận dữ nói: “Là Lâu tướng kia, sáng sớm hắn khiển người đưa tới một trăm cân lá trà, nói là đưa cho ngươi, cha bào ngươi qua hỏi chuyện, mau đi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play