CHƯƠNG 357: ĐÁNH CỜ
Editor: Luna Wong
Nhắc tới Trường Lan, thần sắc của Mạnh Thanh Hoan hơi thu lại, không nói đùa với hắn nữa, “Nghiêm túc hỏi hắn: “Trường Lan biết thân thế của ta không?”
Dạ Quân Ly yếu ớt thở dài, giang hai tay ra ôm nàng vào trong ngực, trầm trầm thanh âm nói: “Ta đã truyền tin cho hắn, tin tưởng hắn rất nhanh sẽ biết.”
Mạnh Thanh Hoan vùi ở trong ngực hắn, nghĩ đến Trường Lan thân vùi trong hoàng cung Thánh Dương quốc, tựa như nàng trong vũng bùn Ngọc gia này, đều là thân bất do dĩ!
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn Dạ Quân Ly hỏi: “Chúng ta lúc nào mới thể gặp Trường Lan?”
Dạ Quân Ly hôn cái trán của nàng một cái, trả lời: “Đại hôn của chúng ta, hắn nhất định sẽ tới.”
Lúc nói chuyện hắn ôm chặt Mạnh Thanh Hoan tiếp tục nói: “Phong Thanh Dương từ quan, trước khi hắn từ quan tấu lên phụ hoàng, thiết chức quốc sư, đề cử Linh Hư đảm nhiệm. Phụ hoàng chuẩn rồi, hôm nay Dạ Chiêu quốc không có Phổ An giám nữa, chỉ có quốc sư!”
“Bảy ngày sau, Linh Hư sẽ thiết án làm phép trong ở kinh thành, vì nước cầu phúc! Đến lúc đó, đó là thời gian vĩnh viễn bỏ đi cái danh yêu tinh của nàng.” Thanh âm của Dạ Quân Ly lang lãng nói rằng.
Mạnh Thanh Hoan ngẩn người có chút ngoài ý muốn, nàng nhớ tới Linh Hư trước từng nói với nàng, đợi hắn trở thành quốc sư nhất định tẩy đi ô danh của nàng không nghĩ tới hắn không phải nói chơi.
Chỉ là bảy ngày sau, Linh Hư muốn dùng biện pháp gì tẩy đi ô danh của nàng, nàng có chút chờ mong!
Dạ Quân Ly lại nói với nàng một số chuyện của kinh thành, Mạnh Thanh Hoan nghe liền tựa ở trong ngực hắn trầm trầm ngủ mất.
Nhìn Mạnh Thanh Hoan bình yên ngủ, Dạ Quân Ly rất thỏa mãn, hắn cứ như vậy ôm nàng thẳng đến sắc trời tảng sáng, hắn mới không nỡ đặt nàng ở trên giường hẹp, nhẹ nhàng hôn mi tâm của nàng một cái, sau đó lặng lẽ ly khai Ngọc phủ.
Ba ngày sau, Thánh Dương quốc!
Trong cung điện hoa lệ lịch sự tao nhã, trong lư hương khắc hoa chạm rỗng đốt nhai bách hương, hương vị nhàn nhạt tản ra ở trong không khí.
Bookwaves.com
Hai nam nhân đang ngồi ở trước án đánh cờ.
“Điện hạ có chút không yên lòng.” Thương Minh thấy con cờ trong tay Trường Lan chậm chạp không hạ, liền ngước mắt nhìn hắn một cái.
Hắn đối diện Trường Lan mặc cẩm bào nguyệt bạch sắc, vạt áo thêu thanh trúc thanh nhã, như khí cao nhã tán phát trên người hắn.
Ngũ quan tuấn dật trên trán có chu sa chí làm nổi bật càng phát mê người chói mắt.
“Ngươi biết, lòng ta không ở nơi này!” Tuấn mi của Trường Lan hơi nhướng, mạn bất kinh tâm hạ quân cờ trong tay lên bàn cờ, thanh âm thanh nhã mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Thương Minh kéo môi cười, hạ một quân xuống nói: “Biết! Từ khi bọn họ đi rồi, điện hạ vẫn mất hồn mất vía.” Hắn thẳng thắn, con ngươi u lam quét con cờ trắng đen trên bàn cờ.
Khóe môi của Trường Lan nổi lên một tia khổ sáp, cũng không nói.
Thương Minh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, có chút ý tứ hàm xúc cao thâm nói: “Tính toán thời gian, tin tức cũng nên truyền đến.” Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền nghe tiếng bước chân truyền đến, còn kèm theo thanh âm của Tô Trầm Ương.
“Điện hạ, kinh thành truyền tin tức. Đây là thư Hiên vương đưa cho ngươi!” Tô Trầm Ương trình thư trong tay tới.
Trường Lan vội vội vàng vàng tiếp nhận, mở thư, chờ đọc thấy hai chữ Ngọc gia, đáy mắt sâu thẳm của hắn hơi chao đảo một cái, mi tâm không tự chủ nhíu lên.
Đối diện Thương Minh thấy hắn như vậy, nghi thanh hỏi: “Trong thư Dạ Quân Ly nói gì đó?”
Môi mỏng của Trường Lan khẽ mím, con ngươi ôn nhã nhàn nhạt úc sắc, ngẩng đầu nhìn Thương Minh trầm giọng nói: “Tiểu cửu nàng. . . Là người Ngọc gia!”
Thương Minh có chút ngoài ý muốn, con ngươi u lam của hắn nhoáng lên, nhẹ giọng ninh nam nói: “Ngọc gia? Thế nào lại là Ngọc gia?”