CHƯƠNG 351: CẢNH CÁO
Editor: Luna Wong
“Lễ này, bổn quận chúa hôm nay nhận chắc rồi!” Thần sắc của Ngọc Hương Cẩm không hãi sợ, hình dạng không biết trời cao đất rộng để Mạnh Thanh Hoan cảm thấy thực sự là quá ngu xuẩn!
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan cong lên, tay phải hơi siết, trên cánh tay phải của nàng có một ám tiễn, đó là thần binh lợi khí lấy được ở Thiên Âm phường, có người nói một ngân châm bên trong có thể để người hôn mê mấy ngày.
Sau khi có được, nàng vẫn chưa từng thử, bây giờ vừa lúc lấy Ngọc Hương Cẩm ra khai đao cũng không tệ.
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan kéo ra, đang muốn quỳ gối, đột nhiên một đạo thanh âm ôn thuần vừa nguy hiểm truyền đến: “Quận chúa là muốn nhận lễ của người nào?”
Ngọc Hương Cẩm ngẩng đầu nhìn lại, trên đường nhỏ rừng trúc xanh tươi, Lâu Vũ Thần mặc cẩm bào giáng tử sắc, đẹp đẽ quý giá chói mắt, hắn buộc ngọc quan, phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, phong tư cao quý loá mắt, làm cho không người nào có thể dời.
Thấy Lâu Vũ Thần, gò má của Ngọc Hương Cẩm không tự chủ nổi lên đỏ ửng, thái độ ngạo nghễ mới vừa rồi biến mất, trên mặt hoàn toàn e thẹn mềm mại đáng yêu của nữ tử.
“An Nình gặp qua Lâu tướng.” Ngọc Hương Cẩm hơi quỳ gối, hơi rũ con ngươi, đoan đoan chánh chánh hành một lễ.
Mạnh Thanh Hoan nâng mí mắt, nhìn đỏ ửng trên mặt Ngọc Hương Cẩm và một màn kia e thẹn rõ ràng là biểu tình nữ tử thấy tình lang mới có.
Khóe mắt nàng nổi lên một tia tiếu ýý vị thâm trường, nguyên lai, Ngọc Hương Cẩm dĩ nhiên ngưỡng mộ Lâu Vũ Thần trong lòng!
Bất quá, nếu Lâu Vũ Thần phong thần tuấn lãng, khí chất cao quý như vậy, tự nhiên là đủ người ái mộ.
Mạnh Thanh Hoan đều thiếu chút nữa đã quên mất, cổ thân thể này trước đây tiểu Diệp nhi sống nhờ cũng là thần hồn điên đảo với hắn.
“Quận chúa khách khí, quận chúa không hổ là hoàng thượng tự mình sách phong. Nhớ lúc đó, hoàng thượng khen ngợi ngươi có thừa, nói ngươi khiêm ái hữu cung, ôn hoà hiền hậu lương thục, kham vi điển phạm. Mong rằng quận chúa có thể thời khắc ghi nhớ lời ngợi khen của hoàng thượng, nhận được tám chữ khiêm ái hữu cung, ôn hậu lương thục!”
Bookwaves.com
Những lời này của Lâu Vũ Thần nói có thâm ý khác, trong đó ý cảnh cáo rất hiển nhiên.
Ngọc Hương Cẩm không ngốc, tự nhiên nàng nghe ra Lâu Vũ Thần mượn lời khe sắc phong quận chúa của nàng để giáo huấn nàng.
Trong bụng nàng phẫn hận không ngớt, không nghĩ tới Lâu Vũ Thần hắn dĩ nhiên vì Mạnh Thanh Hoan mà giáo huấn nàng! Khẩu ác khí này làm sao hạ được? Nhưng nàng không thể mất đúng mực trước mặt Lâu Vũ Thần.
Nàng nhẫn!
“Vâng, An Bình ghi nhớ!” Ngọc Hương Cẩm mặt mỉm cười, dịu dàng thấp đầu.
Lâu Vũ Thần khẽ ân, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan ôn thanh nói: “Thanh Hoan, ngươi không mời ta tới Kính Nguyệt lâu ngồi một chút sao?”
Mạnh Thanh Hoan quét Lâu Vũ Thần một mắt, ném cho hắn một ánh mắt xen vào việc của người khác, thanh âm tức giận nói: “Chỗ ta không có trà ngon, chỉ có nước sôi, nếu như tướng gia uống được thì mời.”
Lâu Vũ Thần mím môi môi khẽ cười nói: “Bổn tướng thích uống nước sôi nhất!”
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan co rút, nàng mới sẽ không cảm tạ Lâu Vũ Thần xuất thủ, hắn vừa ra tay, sau này Ngọc Hương Cẩm không chừng không biết sẽ làm khó, ghen ghét nàng thế nào nữa.
Lâu Vũ Thần này thực sự là tìm phiền toái cho nàng!
“Thích Lâu tướng uống nước sôi, như vậy sau này lá trà của tướng phủ ngươi đều tặng ta là được rồi.” Mạnh Thanh Hoan tức giận, xoay người lướt qua Ngọc Hương Cẩm.
Lâu Vũ Thần theo ở sau lưng nàng ôn thanh trả lời: “Được, chỉ cần là ngươi muốn, cái gì ta cũng cho!”
Cước bộ của Mạnh Thanh Hoan ngừng lại, đột nhiên nàng quay đầu lại, ánh mắt sâu kín lộ ra một tia đen tối, sâu đậm nhìn hắn, giương giọng hỏi: “Nếu như, ta muốn mạng của tướng gia? Ngươi nỡ sao?”
Lâu Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm u toại hơi chao đảo một cái, từ từ nhìn về phía nàng, ôn nhu nói: “Nếu như ngươi là tiểu Diệp nhi của ta, ta nỡ.”