CHƯƠNG 349: HUYNH MUỘI ÁM ĐẤU
Editor: Luna Wong
“Mê sảng? Chẳng lẽ là ta ôm ngươi, họi ngươi nương tử?” Dạ Mạch Hàn như trước hình dạng không đứng đắn, tiếu ý khóe mắt ôn lưu như gió.
Đôi mi thanh tú của Tiêu Thủy Vân vặn một cái, hung hăng trừng hắn một mắt, chợt xuống giường vẻ mặt ghét bỏ nói: “Dạ Mạch Hàn, sự tình hôm nay ngươi dám nói ra ngoài, bổn công chúa rút đầu lưỡi của ngươi!”
Chỉ trách đêm qua nàng nhẹ dạ thấy Dạ Mạch Hàn như thế, dĩ nhiên không có phản kháng, tùy ý hắn ôm, cuối cùng ngủ luôn trong lòng của hắn.
Nàng thật đúng là điên! Nàng thật hoài nghi đêm qua sau khi say rượu Dạ Mạch Hàn tự huyển giác bản thân!
“Gặp phải loại chuyện này, không nên khóc sướt mướt để ta chịu trách nhiệm sao? Lẽ nào, ngươi muốn gả cho ta như thế?” Dạ Mạch Hàn bày vẻ đau lòng, thanh âm mang còn theo mang theo một ít ủy khuất.
Khóe môi của Tiêu Thủy Vân co rút, nàng cắn răng rung động khanh khách, cả giận nói: “Dạ Mạch Hàn, nam nhân cuồng vọng tự đại, quỷ mới gả cho ngươi.”
Nàng bị chọc tức phát điên, mang theo một đoàn lửa giận xoay người, một cước đá mở cửa phòng nghênh ngang mà đi.
Khóe môi Dạ Mạch Hàn lộ một tia cười bất đắc dĩ, tay hắn xoa trán, đêm qua hắn đến tột cùng đã nói gì, tuy rằng hắn không nhớ rõ, nhưng có thể đoán được.
Đó là tâm nguyện duy nhất của hắn, gánh vác trách nhiệm.
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe tiếng cười giống như chuông bạc truyền tới: “Kính vương điện hạ diễm phúc không cạn a!”
Dạ Mạch Hàn hừ nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Mông Lung tựa ở cửa, ôm hai vai xem náo nhiệt, thanh âm thản nhiên lạnh vài phần nói: “Mông Lung, đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì. Nói, đêm qua có phải là ngươi để Tiêu Thủy Vân đưa ta về hay không?”
“Ca ca, ngươi cũng trưởng thành rồi, cũng đến lúc lo lắng chung thân đại sự của ngươi, còn nữa ngươi và Tiêu Thủy Vân vốn là chỉ phúc vi hôn, hơn nữa vô luận thân phận địa vị tướng mạo của các ngươi, đều có thể nói tuyệt phối!”
Bookwaves.com
Mông Lung nói đều là lời trong lòng, hôm qua nàng cố ý làm, bất quá nàng là muốn cho Dạ Mạch Hàn và Tiêu Thủy Vân tăng tiến chút cảm tình.
Nguyên cho là hai người bọn họ củi khô lửa bốc phát sinh chút gì, thế nhưng mặc dù là Dạ Mạch Hàn say, cũng là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, làm hại nàng ngồi nghe góc tường không công cả đêm.
“Quả thực hồ đồ, nàng nói như thế nào cũng là đường đường công chúa, nếu ta phá hủy thuần khiết của nàng thật, ngươi để chúng ta làm sao làm người?” Trên mặt Dạ Mạch Hàn có chút tức giận, hắn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mông Lung.
Mông Lung bĩu môi, nâng đầu, không cho là mình làm sai.
Dạ Mạch Hàn liếc nàng hai mắt, đột nhiên nói: “Bất quá nghe ngươi nói như vậy, ta mới cảm thấy cũng đến lúc xem xét nam nhi tốt cho ngươi rồi, tiết kiệm ngươi suốt ngày chỉ biết h đồ!”
Mông Lung nghe lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn một cái, cau mày phản bác: “Không cần, hôn sự của ta không cần ngươi quan tâm.”
“Thế sao được, Mông lão môn chủ trước khi lâm chung giao phó ngươi cho ta. Ta có thể nào nuốt lời được?” Khóe môi của Dạ Mạch Hàn giương lên, cười tà tứ lại ôn hòa.
Mông Lung muốn dựng lông, người này lấy lão cha đã chết có nàng để ép nàng, thực sự ghê tởm!
“Ta quay về Thiên Cơ lâu, vương phủ cũ nát này của ngươi ở không quen, sau này chuyện của ngươi ta mặc kệ, chuyện của ta ngươi cũng đừng quản!” Mông Lung cắn răng, Dạ Mạch Hàn có bản lĩnh có thể làm người giận đến nửa sống nửa chết, kỳ thực nàng hiếu kỳ, nếu như Dạ Mạch Hàn thích một người sẽ là như thế nào?
Nàng tiền đặt cược trên người Tiêu Thủy Vân, bất quá xem ra công chúa này cũng hàng không được nam nhân này, bất quá may là nàng còn có đòn sát thủ!
Mông Lung lộ vẻ tức giận nhìn Dạ Mạch Hàn một mắt, khóe môi vung lên một tia cười xấu xa, chợt ngẩng đầu nghênh ngang đi ra ngoài.