CHƯƠNG 342: TỶ ĐỆ
Editor: Luna Wong
Ngọc Phi Trần đứng sau lưng Doanh Nguyệt có chút không kềm chế được, ánh mắt của hắn có chút mê man nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, không hiểu hỏi: “Nương, chúng ta nếu là song sinh tử, vậy nàng đến tột cùng là tỷ tỷ của ta hay muội muội ta a?”
Con ngươi của Doanh Nguyệt hàm chứa lệ mỉm cười, ôn thanh nói: “Nàng xuất thế sớm hơn ngươi nửa chung trà, là tỷ tỷ của ngươi.”
Hai mắt của Ngọc Phi Trần tỏa ánh sáng, khóe môi tràn đầy tiếu ý: “Ta rốt cục có thân tỷ tỷ rồi.”
Tuy rằng Ngọc Hương Cẩm cũng là tỷ tỷ của hắn, nhưng đích thứ khác nhau, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm thụ qua tình thâm tỷ đệ.
Hiện nay lại bất đồng, Mạnh Cửu Nhi và hắn cùng một mẫu là thân tỷ tỷ đồng bào.
Ngọc Phi Trần đi tới trước mặt Mạnh Thanh Hoan, rất cung kính kêu một tiếng: “Tỷ tỷ.” Nói, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: “Sau này ta chẳng phải là phải gọi tam ca là tỷ phủ sao?”
Mạnh Thanh Hoan nghe hắn nhắc tới Dạ Quân Ly, thần sắc không khỏi buồn bã, bất quá chỉ chốc lát nàng hồi thần, thu lại tâm tư của mình.
Nàng giơ tay lên sờ sờ đầu của Ngọc Phi Trần nói: “Trước đây thấy ngươi đã cảm thấy thân thiết, quả nhiên là huyết mạch tương liên.”
Đáy mắt Ngọc Phi Trần lóng lánh tinh quang, hắn gật đầu nói: “Ta cũng vậy, tỷ tỷ, sau này Phi Trần nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, không cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi.”
Hắn biết Mạnh Cửu Nhi trước đây ở Mạnh gia chịu không ít ủy khuất, hôm nay tỷ đệ bọn họ đoàn tụ, mà hắn đã trưởng thành, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm bảo hộ tỷ tỷ và mẫu thân!
Tiếu ý khóe môi của Mạnh Thanh Hoan dào dạt, trong lòng có chút cảm động. Nếu thân phận của nàng vô pháp cải biến, vậy nàng liền tự thay đổi bản thân đi!
Ai bảo nàng chính là Mạnh Cửu Nhi, ai bảo Mạnh Cửu Nhi là người Ngọc gia!
Ngọc Quy Trì nhìn mình song nhi nữ của mình, nhưng trong lòng có chút phức tạp.
Hôm nay trên điện diễn hí, Dạ Quân Ly tự mình an bài. Lúc đầu, Dạ Quân Ly lấy Ngọc gia uy hiếp hắn, sau cùng hắn vẫn lựa chọn vứt bỏ thái tử, quy thuận Dạ Quân Ly, nhận Mạnh Cửu Nhi về.
Bookwaves
Để nữ nhi của mình trở thành hoàng hậu, còn tốt hơn để ngoại chất của mình thành hoàng đế! Nhất là, nữ nhi này ủa hắn có lẽ sẽ trở thành uy hiếp của Dạ Quân Ly.
Có Mạnh Cửu Nhi ở, Ngọc gia bọn họ sẽ không lo không sầu!
“Lão gia, nếu hài tử đã trở về, chúng ta không phải nên đặt tên cho nàng sao?” Ánh mắt của Doanh Nguyệt tràn đầy cưng chìu nhìn Mạnh Thanh Hoan, nếu nàng về tới Ngọc gia tự nhiên không thể gọi là Cửu nhi nữa.
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, mi tâm khẽ động, mở miệng nói: “Thanh Hoan, sau này ta tên Thanh Hoan đi, Ngọc Thanh Hoan!”
“Được. Ta sẽ chuẩn bị ngọc điệp, chọn ngày lành tháng tốt, để Thanh Hoan vào gia phả Ngọc gia ta!” Ngọc Quy Trì nhận lời nàng.
Mạnh Thanh Hoan mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ cha.”
Ba quang đáy mắt Ngọc Quy Trì hơi rung động, mơ hồ có chút kích động, hắn vội vội vàng vàng nói với người ngoài cửa: “Quản gia, cho người bố trí lại Kính Nguyệt lâu, nói đó sau này sẽ là khuê lâu của nhị tiểu thư.”
Quản gia ngoài cửa ứng tiếng vâng, liền lui xuống.
Ngọc Hương Cẩm nghe Ngọc Quy Trì dự định đem Kính Nguyệt lâu cho Mạnh Thanh Hoan, sắc mặt nhất thời biến đổi tâm trung khí phẫn. Kính Nguyệt lâu này là nơi mẫu thân nàng còn sống thích nhất, phong cảnh nơi đó tốt nhất Ngọc phủ.
Nàng vẫn rất thích cái viện kia, từng cầu phụ thân để cho nàng dọn vào đó nhưng bị cự tuyệt.
Không nghĩ tới Mạnh Thanh Hoan vừa trờ về, dĩ nhiên được đến Kính Nguyệt lâu!
Ngọc Hương Cẩm đâu chịu nổi bực ủy khuất này, nàng đang muốn phản bác, một bên Ngọc Lăng Phong đột nhiên đưa qua ánh mắt cảnh cáo, sợ đến nàng nhất thời im lặng, không dám mở miệng.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người báo lại: “Lão gia, Hiên vương tới!”