CHƯƠNG 311: BẠCH THỜI NGUYỆT

Editor: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình hình như là bị sét đánh, chuyển thế trước? Đùa gì thế!

Mặt nàng mang chất vấn trên dưới quan sát nam nhân kia hai mắt, đột nhiên nhớ tới trước Thương Minh hình như cũng nói qua với nàng lời như thế, nói nàng là chủ nhân chân chính của thông linh ngọc!

Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan hơi kinh hãi, vẻ nghi hoặc trên mặt thu lại, chăm chú nhìn hỏi hắn: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đều là thật chứ?”

Mỹ nam tuyệt sắc khẽ suy một tiếng, khinh bỉ nhìn nàng một mắt than thở: “Ta có cần phải lừa ngươi không? Tuy rằng ngươi là chuyển thế của Linh Tê, nhưng trên người ngươi lại không có nửa phần linh khí của nàng, có thể thấy được thần tiên và phàm nhân bất đồng!”

Hắn tấm tắc hai tiếng, lại nằm trở về nhuyễn tháp, nhất phó tùy ý mà mị hoặc.

Mạnh Thanh Hoan đại để cũng hiểu rõ một ít, Linh Tê phải là chủ nhân lúc trước của thông linh ngọc, nghe khẩu khí của nam nhân này, nữ tử gọi là Linh Tê này đến từ tiên giới?

Trời ạ! Nàng trừng mắt nhìn, vuốt cằm ra vẻ trầm tư, chẳng lẽ đời trước nàng thật là một thần tiên a?

“Này, ngươi tiếp tục nói a!” Mạnh Thanh Hoan phục hồi tinh thần lại, thấy nam nhân kia thích ý nhắm mắt nghỉ ngơi, mi tâm của nàng vặn một cái đi tới trước mặt hắn, không kịp chờ đợi muốn giải tất cả nghi hoặc.

Mắt của nam nhân kia vẫn nhắm như cũ, thanh âm lười biếng lại thấp thuần nói: “Ta không phải tên này, ta là Bạch Thời Nguyệt!” Hắn nói đưa tay đặt ra sau làm gối lót, thanh âm nhàn nhạt lại nói: “Nếu muốn biết ngọn nguồn, phải xem tâm tình của ta.”

“Hiện tại tâm tình ta khó chịu, không muốn nói.” Khóe môi mỏng của Bạch Thời Nguyệt hơi câu, nhắm mắt bình yên nằm ở trên nhuyễn tháp.

Mạnh Thanh Hoan có chút mất trật tự, thế nào nàng cảm thấy cửu vĩ hồ này có cái giá lớn như tổ tông vậy?

Nàng bĩu môi, trừng Bạch Thời Nguyệt một mắt, lại nghe hắn nói: “Ngươi tốt nhất không nên nói sự tồn tại của ta cho nam nhân tên Dạ Quân Ly biết, còn có nếu như linh hồ tâm của ta bị hủy, ngươi chờ ta biến thành lệ quỷ quấn quít lấy ngươi đi!”

Mạnh Thanh Hoan: “. . .”

Nha, con hồ ly này uy hiếp nàng?

Bất quá như đã nói qua, nếu để cho Dạ Quân Ly biết bên người nàng có một mỹ nam còn yêu nghiệt hơn cả hắn, lấy tính tình của Dạ Quân Ly, còn không chừng thật có thể làm hỏng linh hồ tâm!

Mạnh Thanh Hoan thấy Bạch Thời Nguyệt nằm ở trên nhuyễn tháp không để ý tới nàng nữa, nàng có chút không thú vị, hồ ly này nói phân nửa, làm cho trong lòng nàng từ trên xuống dưới có loại cảm giác khó chịu!

Nhưng ai bảo đây là cửu vĩ hồ có tỳ khí ngạo kiều làm gì, không thể trêu vào còn không trốn thoát sao? Nàng làm cái mặt quỷ với hắn, chợt đi tới giường ngủ.

Nằm ở trên giường, Mạnh Thanh Hoan nghĩ sự tình bừa bộn, lại làm thế nào cũng ngủ không được.

Trong lúc bất chợt một đạo bạch quang u lãnh đột nhiên đập vào mặt nàng, trong bụng nàng hãi phản ứng không kịp nữa, chỉ cảm thấy mí mắt trầm xuống, liền mất đi tri giác trầm trầm đã ngủ.

Trong phòng an tĩnh, nam nhân tên Bạch Thời Nguyệt đứng ở trước giường, tử đồng yêu dị hiện lên điểm điểm tinh quang ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan.

Sau một lúc lâu, khóe môi hắn xé ra một tia cười tự giễu, ninh nam nói: “Ngươi quả nhiên không có gạt ta! Cũng không uổng ta ở chỗ này chờ ngươi ba trăm năm!”

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, kèm theo mùi rượu nhàn nhạt, Bạch Thời Nguyệt quay đầu lại nhìn, đã thấy Dạ Quân Ly đạp ánh trăng mỏng lạnh đi tới.

Chỉ là Dạ Quân Ly tựa hồ nhìn không thấy Bạch Thời Nguyệt tồn tại, hắn thẳng đi tới trước giường ngồi xuống, an tĩnh ngắm nhìn thụy nhan của Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt ôn nhu cất giấu tơ tình vạn trượng, đặc hơn hóa không ra.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Mạnh Thanh Hoan, thanh âm thấp u nói: “Tiểu cửu, không nên hận ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play