CHƯƠNG 303: THẠCH ĐIÊU CỮU VĨ HỒ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan tò mò nhìn chằm chằm Thanh Anh, chẳng biết Thiên Âm phường này có bảo vật gì, cần phải có duyên mới lấy được?

“Chư vị mời đi theo ta.” Thanh Anh dẫn đường ở phía trước, mang theo bọn họ đi tới bên ngoài một gian mật thất, nàng chỉ vào mật thất này nói: “Bên trong có ba cửa hang đá, mỗi một cửa mở ra sẽ có một phần lễ vật, còn bảo bối chân chính ở phía sau cửa hang đá thứ ba.”

“Bất quá, ba cửa hàng đá này có cơ quan trọng trọng. Nếu là lấy bảo vật, liên lụy đến tính mạng của mình thì không đáng giá, nếu các ngươi thực sự không đi được, thì đè mắt thú trên thạch bích xuống, tự có đường lui cho các ngươi!”

Thanh Anh nói quét ba người Dạ Quân Ly.

Lòng hiếu kỳ của Mạnh Thanh Hoan quả nhiên bị gợi lên, đến tột cùng là giấu bảo vật thần bí gì? Nhưng nàng lại lo lắng trong này có bẫy, sợ bọn họ trúng bẩy rập.

Nàng nghiêng đầu nhìn Dạ Quân Ly và Trường Lan, mi tâm hỏi cau nói rằng: “Không bằng, bảo vật này vẫn là không lấy nữa?”

Dù sao, ai cũng không rõ ràng trong mật thất này có cơ quan gì, không thể vì một bảo vật chưa từng nhìn thấy tự đặt mình trong nguy hiểm được.

Dạ Quân Ly Trường Lan một mắt, ánh mắt hai người nhìn nhau, cũng đã hiểu ý của đối phương.

“Cũng đã đến nơi này, nếu không vào xem thử, chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Yên tâm đi, không có sao đâu!” Dạ Quân Ly nắm tay của Mạnh Thanh Hoan, mâu quang lộ ra tự tin.

Trước khi đến bọn họ đã điều tra Thiên Âm phường, không có điểm đáng ngờ gì, cho nên đối với huyền cơ trong mật thất này, bọn họ vẫn là cảm thấy rất hứng thú.

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, tâm trạng an rất nhiều, nàng gật đầu, trong lòng cũng sinh ra một phần lòng tin khiêu chiến.

Thanh Anh thấy bọn họ quyết định vượt ải, liền mở cửa mật thất ra thả bọn họ vào.

Mạnh Thanh Hoan quan sát một mắt, mật thất này cũng không lớn, hai bên thạch bích trơn truột, đối diện có một cửa đá.

Vọng Thư Uyển.com
Mà trên thạch bích bên trái cửa mật thất phía sau bọn họ quả nhiên có thú như thạch điêu, mà thần thú này Mạnh Thanh Hoan rất quen thuộc.

“Dĩ nhiên là cửu vĩ hồ!” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy ngạc nhiên, cửu vĩ hồ này là một loại thần thú trong thần thoại cổ đại, không nghĩ tới ở thời đại này dĩ nhiên cũng có thạch điêu của nó.

“Hồ ly làm sao có thể có chín đuôi?” Dạ Quân Ly nghi thanh nói, vẫn là lần đầu tiên thấy hồ ly kỳ quái như thế, bất quá nghe Mạnh Thanh Hoan nói, tựa hồ nàng biết loại vật này.

Trường Lan phủi thạch điêu một mắt, thần sắc nhàn nhạt, chỉ có con ngươi ôn nhuận lóe điểm tinh quang, lộ ra mê sắc.

Mạnh Thanh Hoan có chút hết ý quay đầu lại nhìn bọn họ, nguyên lai bọn họ không biết tồn tại của cửu vĩ hồ, như vậy trong này tại sao có thể có thạch điêu của cửu vĩ hồ?

Nàng liễm hiếu kỳ trong lòng, xem xét Dạ Quân Ly một mắt, trêu chọc cười nói: “Đương nhiên là yêu giống ngươi rồi.”

Theo Mạnh Thanh Hoan, tất cả hiện tượng siêu thoát tự nhiên, gọi chung là yêu. Hoạt tử nhân như Dạ Quân Ly, cũng không ngoại lệ!

Khóe môi của Dạ Quân Ly chợt rút: “. . .”

Trường Lan nghe lời này, đột nhiên cười ra tiếng, quả nhiên cái này gọi là ngữ không kinh người chết không thôi! Bất quá cũng chỉ có Mạnh Thanh Hoan có bản sự này, có thể không chút kiêng kỵ gọi Dạ Quân Ly là yêu nghiệt.

Nếu đổi thành người bên ngoài, chỉ sợ sớm đã thành một cổ thi thể.

“Đi thôi!” Dạ Quân Ly hơi lộ ra bất đắc dĩ nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, lập tức nắm tay nàng chuẩn bị đi đến cửa đá đối diện, chỉ là chân của hắn đạp cục gạch dưới đất, chợt nghe thanh âm răng rắc tựa hồ là chạm vào cơ quan gì?

Thấy trên mặt tường hai bên thạch bích, lộ ra một ít lỗ nhỏ, ngay sau đó rất nhiều ngân châm tinh mịn từ hai bên bay vụt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play