CHƯƠNG 3: LÀ MỘT HOẠT TỬ NHÂN?
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan phát hiện, mỹ nam yêu nghiệt kia có một đôi mắt hoa đào cực kỳ đẹp mắt, chỉ là hai tròng mắt hẹp dài có chút không ánh sáng.
Đối mắt nhìn nhau mấy giây sau, Mạnh Thanh Hoan chỉ cảm thấy bên hông nặng, thiên toàn địa chuyển nàng đã bị cỗ ‘ Thi thể’ đặt ở dưới thân.
Thậm chí nàng cũng không kịp khiếp sợ thất thố, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của yêu nghiệt một chút xíu tới gần. Cả người nàng dường như cứng lại rồi, đã quên phản ứng.
Đây đó khí tức gần, để lòng của Mạnh Thanh Hoan hỗn loạn nhảy lên vài cái, cơ hồ là cự ly da thịt thân cận, môi của hắn tựa hồ liền muốn hôn lên của nàng.
Thế nhưng, mỹ nam yêu nghiệt kia cũng không có động tác tiếp theo, hắn chỉ là từ từ nhắm hai mắt hít sâu cái gì.
Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, trong óc hiện lên kiều đoạn rất nhiều phim kịnh dị, hắn đây là đang… Hút âm khí của nàng?
NO, lão Thiên nhất định là đang nói đùa!
Mạnh Thanh Hoan chịu đựng cái loại cảm giác cả người phát thuật này, đưa tay đẩy “Thi thể” Trên người ra, yêu nghiệt kia đột nhiên mở hai mắt ra, chỉ là lần này, Mạnh Thanh Hoan thấy ba quang đáy mắt của hắn, tuy rằng lãnh, nhưng không còn vô hồn nữa.
“Ngươi đến tột cùng là người hay là quỷ a?” Mạnh Thanh Hoan giùng giằng ngồi dậy, có chút đề phòng nhìn chằm chằm người nọ.
Ánh mắt của nam nhân đối diện ngừng lại, rơi vào trên dương chi ngọc bội nắm trong tay Mạnh Thanh Hoan, hắn làm như sửng sốt một chút. Ngón tay nhẹ nhàng xoa mặc ngọc bội bên hông mình, cúi đầu coi như đang trầm tư cái gì.
Mạnh Thanh Hoan thấy động tác của hắn, lúc này nàng mới phát giác, nguyên lai ngọc bội bên hông của nam nhân này giống nhau như đúc với cái trong tay nàng, có lẽ nói là một đôi.
Chỉ là dương chi ngọc bội của nàng là bạch ngọc, mà ngọc bội của yêu nghiệt là mặc ngọc. Mới vừa rồi nàng cũng cảm giác được một cổ lực lượng triệu hoán ràng buộc để cho nàng trong lúc vô tình hôn yêu nghiệt kia.
Hoa văn tạo hình của hai khối ngọc bội một đen một trắng này rất giống thái cực đồ thái cực đồ, nếu như hai khối hợp lại cùng một chỗ phải là bát quái đồ.
Đến tột cùng trong ngọc bội kia có huyền cơ gì? Nhìn mỹ nam yêu nghiệt này chắc là cổ nhân, mà lăng tẩm này cũng giống như kiến trúc cổ đại, lẽ nào nàng đây là…
Xuyên việt?
Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc, lúc này nàng mới chú ý tới của mặc trên người mình, đúng là hỉ phục tinh mỹ kiểu dáng cổ đại, thêu phượng hoàng giương cánh muốn bay, hoa mỹ dị thường!
Mạnh Thanh Hoan theo bản năng liền nghĩ đến hai chữ: Minh hôn!
“Uy, ngươi nói chuyện a. Ngươi mới vừa rồi không phải đã chết rồi sao? Hiện tại thế nào sống lại? Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy? Còn có địa phương quỷ quái này đến tột cùng là đâu a? Mạnh Thanh Hoan rụt thân thể một cái, cau mày sâu đậm, lúc này nàng là một bụng nghi vấn muốn giải.
“Câm miệng.” Nam nhân kia thấp xích một tiếng, thanh âm thoáng khàn giọng u hàn coi như là từ luyện ngục truyền tới, mi tâm của nam nhân kia hơi buộc, trong con ngươi hẹp dài lủi một đoàn hỏa diễm.
Là hận ý!
Mạnh Thanh Hoan hút một ngụm lương khí, nàng có thể nhìn ra tính của người này không tốt, mà thần tình của hắn lúc này rõ ràng là hận ý!
Sau một lúc lâu, nam nhân kia mới tản hỏa diễm ở đáy mắt, hắn hít sâu một hơi đột nhiên phủ tay lên lồng ngực của mình.
Mạnh Thanh Hoan chăm chú nhìn phản ứng của người kia, đã thấy mâu quang hắn kinh hãi, tràn đầy bất khả tư nghị. Mạnh Thanh Hoan thấy biểu tình cổ quái của hắn như vậy nhất thời hiếu kỳ, đánh bạo đưa tay sờ lên ngực của hắn.
Cách vật liệu may mặc đẹp đẽ quý giá, Mạnh Thanh Hoan vẫn là cảm giác được một tia băng lãnh, mà để Mạnh Thanh Hoan càng giật mình là, nam nhân này dĩ nhiên… Không có nhịp tim!
Mạnh Thanh Hoan tỉ mỉ dò xét, bộ ngực hắn một mảnh lạnh lẽo, nàng vội vội vàng vàng đưa tay tiến tới trong mũi hắn, rõ ràng là có hô hấp, nàng cảm thấy kỳ quái tham cổ tay của hắn!
Chỉ có hô hấp, không có mạch đập cùng nhịp tim!
“Ngươi là… Hoạt tử nhân?” Trên mặt Mạnh Thanh Hoan viết đầy kinh ngạc, bất khả tư nghị nhìn hắn.