CHƯƠNG 285: QUỶ ẢNH THÂM CUNG 2
Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn vỗ nhẹ nhẹ vai của Trường Lan, hắn biết tâm tình của Trường Lan trong thời khắc này, người người đều cho rằng hậu duệ quý tộc hoàng tộc quang tiên lương lệ thế nào, lại có bao nhiêu người có thể hiểu bi thương và bất đắc dĩ sâu trong nội tâm bọn họ?
Cao cao tại thượng quyền lợi này luôn có âm mưu biến hoá kỳ lạ vây quanh, một cái sơ sẩy, sẽ vạn kiếp bất phục!
“Ta và tiểu cửu đi xem khắp nơi, các ngươi lưu lại xử lý chuyện nơi đây.” Dạ Quân Ly nói, ngẩng đầu nhìn Trường Lan và Dạ Mạch Hàn một mắt.
Trường Lan và Dạ Mạch Hàn gật đầu, bọn họ biết, Dạ Quân Ly là dự định đi tìm quỷ với Mạnh Thanh Hoan.
Chỉ cần có thể tìm được hồn phách của Nam Cung Ảnh, là có thể biết hung thủ đến tột cùng là ai!
Mạnh Thanh Hoan cũng hiểu ý của Dạ Quân Ly, lập tức cùng Dạ Quân Ly bắt đầu tìm đầu mối ở trên dưới đông cung.
Nhưng Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly, hai người bọn họ đi hết một vòng đông cung, vật gì cũng không có phát hiện.
“Thực sự là kỳ quái, thâm cung có phải quá sạch sẽ rồi không?” Mạnh Thanh Hoan không khỏi nghi hoặc, cung đình tường cao đừng nói là oan quỷ du hồn, dĩ nhiên cái gì cũng không có, thực tại quá mức kỳ quái!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một trận âm phong xẹt qua chung quanh, Mạnh Thanh Hoan sợ run cả người, đột nhiên nắm chặt tay của Dạ Quân Ly, kinh ngạc hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy sao? Chung quanh chúng ta tựa hồ có gì theo, nhưng vì sao chúng ta nhìn không thấy?”
Mới vừa rồi ở thiền điện, Mạnh Thanh Hoan cảm giác, âm phong chung quanh rất không tầm thường, nhưng nàng và nàng và Dạ Quân Ly không nhìn thấy cái bóng của huyền linh.
Con ngươi yêu dị của Dạ Quân Ly lóe lên, nói rằng: “Việc này có chút không tầm thường, chúng ta đi hỏi Thương Minh trước.” Nói hắn nắm tay của Mạnh Thanh Hoan, đi đến Vô cực điện của Thương Minh.
Vọng Thư Uyển.com
Vô cực điện tọa lạc ở trong vị trí hẻo lánh nhất hoàng cung, bởi vì Thương Minh từ trước đến nay thích thanh tĩnh, nên Tiêu Tầm Dương cố ý để lại một khu cung điện như thế cho hắn.
Đêm qua Thương Minh cũng không có xuất cung hồi phủ, mà là ở lại Vô cực điện.
Mạnh Thanh Hoan đi tới Vô cực điện, liền phát hiện ở đây nào chỉ là thanh tĩnh, quả thực chính là quạnh quẽ, đến một cung nữ thái giám cũng không có.
Hai người đi tới đại điện, chỉ thấy ở đây không nhiễm một hạt bụi, lư hương bay đàn hương nhàn nhạt.
Thương Minh nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghe được tiếng bước chân hắn mở hai tròng mắt ra, lam mâu chói mắt cực kỳ sâu thẳm, đánh giá hai người bọn họ.
“Mục đích đến của các ngươi ta đã biết.” Hắn nói chậm rãi thổ một trọc khí, thanh âm nhàn nhạt nói: “Trong cung có ta bày pháp trận, vong hồn sẽ được đưa đi siêu độ trước, nên các ngươi ở trong cung nhìn không thấy có bất kỳ hồn linh nào.”
Mạnh Thanh Hoan hơi kinh hãi, nói như thế, hồn phách của Nam Cung Ảnh chẳng phải là cũng bị đưa đi rồi sao? Nhưng âm phong chung quanh là xảy ra chuyện gì?
Nàng suy nghĩ miên man, chợt nghe Thương Minh lại nói: “Thế nhưng đêm qua có người phá pháp trận của ta, thả ác của Tiêu Cảnh Lương vào cung làm bậy. Cũng chính là bởi vì cái đó, đêm qua Nam Cung Ảnh ngộ hại, để lại một luồng tàn hồn chấp niệm không có rời đi. Bởi vì là tàn hồn, nên các ngươi nhìn không thấy sự tồn tại của nàng.”
Bởi vì có người phá pháp trận của hắn, cho nên mới phải để Nam Cung Ảnh lưu lại một luồng tàn hồn chấp niệm, bồi hồi ở thâm cung không chịu rời đi.
“Nguyên lai là như vậy, chúng ta đây làm sao tìm được Nam Cung Ảnh?” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu hỏi Thương Minh.
Nếu muốn mau chóng tìm được hung thủ, chỉ có Nam Cung Ảnh là đột phá nhanh nhất, nhưng Nam Cung Ảnh chỉ còn một luồng tàn hồn hư vô mờ mịt, phải như thế nào tìm được đầu mối chỗ ở của nàng, tìm được hung thủ?