CHƯƠNG 265: CHIÊU HỒN 1
Editor: Luna Huang
Trường Lan than nhẹ một tiếng, sắc mặt trầm xuống nói: “Nếu ngươi nói chữ tạ ơn, đó chính là không xem ta là bằng hữu.”
Mạnh Thanh Hoan hiếm thấy Trường Lan tức giận như vậy, nàng vội vội vàng vàng khoát tay một cái nói: “Hảo hảo hảo, ta không đề cập tới là được.”
Nàng dịu dàng cười, đột nhiên than thở: “Thật không biết yêu nghiệt Dạ Quân Ly đời trước tích phúc gì, có hảo huynh đệ cùng gánh vác như Dạ Mạch Hàn, còn có hảo bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống như Trường Lan, quan trong nhát là có phúc tinh thông minh như ta bảo bọc hắn.”
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn vừa kéo, gương mặt bất đắc dĩ không nói gì, Mạnh Thanh Hoan đây là tự tin hay là tự kỷ, hay là. . . Da mặt dày?
Xem ra thực sự là gần mực thì đen, Mạnh Thanh Hoan ở bên người Dạ Quân Ly cái khác không học được, mao bệnh tự đại tự luyến thật đúng là thừa kế y bát của tam đệ hắn.
Trường Lan nghe lời nói hùng hồn của Mạnh Thanh Hoan, khóe môi của hắn khẽ giơ lên, tiếu ý dạt dào.
Đã thấy ánh nến trong phòng hơi chập chờn, bọn họ đồng thời đưa mắt qua, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng bọn hắn biết, trước ánh nến của ngọn đèn có một quỷ ảnh phong tư độc lập, cười với bọn hắn!
Ngày kế.
Đêm qua sau khi Dạ Mạch Hàn bố trí xong kế hoạch của Mạnh Thanh Hoan, liền cùng Mạnh Thanh Hoan cùng với Trường Lan đến Phù Thanh sơn.
Cũng may lúc này đây, đại môn đạo quan Phù Thanh sơn cũng không có đóng chặt, mà là mở rộng.
Dạ Mạch Hàn nhướng nhướng mày nói: “Thương Minh này thật đúng là thần cơ diệu toán a, xem ra lần này là chuẩn bị để chúng ta tiến vào.”
Lần trước hắn tuy rằng đưa thi thể của Dạ Quân Ly vào Thái Cực cung, nhưng hắn căn bản không có gặp Thương Minh, chỉ rất xa nghe thanh âm của hắn.
Đối với vị quốc sư thần bí khó lường này, hắn là sớm để say mê.
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nhớ tới sư phụ của Dạ Mạch Hàn, Vu Tinh Hải, nàng không biết có nên nói chuyện này cho Dạ Mạch Hàn biết hay không? Chính chần chờ, chợt nghe đại môn Thái Cực cung mở ra.
Thương Minh một thân đạo bào tố bạch sắc, đứng ở trước cửa rất xa ngắm nhìn bọn họ, một đôi lam mâu chói mắt, phá lệ khiếp người làm cho không người nào có thể mắt.
“Thi thể của Dạ Quân Ly ta đã đưa đi thần đàn, các ngươi đi theo ta.” Thương Minh nói thẳng xuống bậc thang, đi đến phương hướng nội hậu viện.
Mạnh Thanh Hoan bọn họ vội vội vàng vàng đi theo, đã thấy quan nội có một hậu môn, nối thẳng phía sau núi Phù Thanh sơn, đi qua sơn lâm lượn lờ tiên vụ, đi gần một canh giờ, bọn họ mới đến một chỗ huyệt động bí mật trong núi sâu.
Thương Minh mở chốt mở cửa động ra, mang theo bọn họ đi vào.
Bên trong sơn động u ám quỷ dị, tràn đầy vị đạo thần bí, không bao lâu bọn họ liền đi tới thần đàn.
Đã thấy ngay chính giữa thần đàn là giường hàn ngọc băng, Dạ Quân Ly trầm tĩnh nằm ở nơi đó, an tường như vậy. Thấy thi thể của hắn, hai mắt của Mạnh Thanh Hoan hơi ẩm, theo bản năng nắm chặt hộp gấm trong tay.
Rất nhanh, nàng có thể nhìn thấy hắn rồi!
“Đưa các ngươi tới nơi này, là bởi vì ta cần dùng máu của các ngươi chiêu hồn Dạ Quân Ly.” Lời này của Thương Minh là đúng nói với Dạ Mạch Hàn và Trường Lan.
Dạ Mạch Hàn có chút ngoài ý muốn, tuy rằng hắn biết trên đời này có thuật chiêu hồn, nhưng hắn chưa từng thấy qua, trong lòng không khỏi hiếu kỳ.
Mà Trường Lan hơi lộ ra bình tĩnh, chỉ cần có thể cứu Dạ Quân Ly, để hắn làm cái gì đều không sao!
Thương Minh hơi phủi bọn họ một mắt, ánh mắt cuối cùng dừng chỗ Trường Lan, hắn hơi có thâm ý quan sát hắn nhìn hai mắt, chợt thu hồi lại, đi tới bên cạnh Mạnh Thanh Hoan nói: “Đưa nhật nguyệt thạch cho ta đi.”
Mạnh Thanh Hoan đưa hộp gấm cầm trong tay tới, nàng nhìn Thương Minh lấy hai khối nhật nguyệt thạch, đi tới chủ vị thần đàn, nơi đó có một khối khắc đá chạm rỗng, dáng dấp giống thông linh ngọc.