CHƯƠNG 261: NGUY CƠ 1

Editor: Luna Huang
Trường Lan nâng mắt nhìn nam tử quỳ một gối xuống ôm quyền hành lễ dưới lương đình, chuyện giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Trầm Ương là thị vệ thiếp thân sau khi hắn vào cung, Tiêu Tầm Dương phái cho hắn, nhưng hắn kỳ thật còn có thân phận khác, đó chính là thống lĩnh ẩn vệ hoàng thất.

Tô Trầm Ương ngẩng đầu lên, ánh trăng bạc lương chiếu rọi ngũ quan góc cạnh rõ ràng, trong cương nghị mang theo nhu hòa, hắn nâng tay, liền thấy bốn người thân mặc hắc y mang mặt nạ xuất hiện, chỉnh tề quỳ gối trên mặt đất.

Trường Lan nhìn bọn họ, mày kiếm vừa nhíu, chợt nghe bốn người kia theo thứ tự nói: “Mị Phong, Mị Dạ, Mị Ảnh, Mị Tuyệt, gặp qua chủ tử.”

Nghe tên của bọn họ, Trường Lan nói chung cũng biết, bọn họ hẳn là ẩn vệ hoàng thất, cũng như Phong Vân Tứ Sát bên cạnh Dạ Quân Ly.

“Điện hạ, bốn người này là người Mị Tự bộ, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, võ công bất phàm, là ẩn vệ hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho điện hạ.”

Ánh mắt của Tô Trầm Ương nặng trĩu nhìn phong tư độc đáo của người nọ trong lương đình.

Hắn thân là thống lĩnh ẩn vệ, là người tín nhiệm nhất bên cạnh Tiêu Tầm Dương. Nhưng hắn luôn cho rằng, chủ tử chân chính của mình, là vị thái tử điện hạ mất tích hai mươi năm mới quay về này.

Mà hắn cùng với bốn người này Mị Tự bộ này, đều là bởi vì ẩn thái tử mà tồn tại.

“Các ngươi tất cả đứng lên đi.” Trường Lan biết những người này là hắn không thể thoái thác, ngay cả không tình nguyện bao nhiêu, khi một khắc hắn tiếp nhận tỳ ấn Đông cung, không thể quay đầu lại.

Trường Lan nắm chặt hai khối ngọc thạch nho nhỏ trong tay, có chúng nó, hắn cảm thấy toàn bộ hy sinh của hắn đều là đáng giá.

Chỉ cần Dạ Quân Ly sống lại, chỉ cần Tiểu Cửu nàng. . . Hạnh phúc!

Trong đêm tối đột nhiên xẹt qua một tiếng chim hót, thanh âm trong trẻo để mâu quang của Trường Lan chớp chớp, ngẩng đầu liền thấy một con linh điểu màu đen bay tới chỗ hắn.

Vọng Thư Uyển.com
Đồng thời bốn ẩn vệ cho rằng con chim này là muốn tập kích chủ tử của bọn hắn, bốn người đang muốn động thủ chặn đường, liền thanh âm của Trường Lan hơi trầm xuống lăng liệt nói: “Dừng tay.”

Bốn người lập tức thu thủ, cúi đầu im lặng thối lui đến một bên.

Trường Lan vươn tay, mặc cho linh điểu đậu trên cánh tay của hắn, hắn lấy thư cột trên đùi linh điểu xuống, mở ra xem.

. . .

Thịnh kinh trong màn đêm, một mảnh an bình.

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ở trước cửa cửu đô phủ nha, người bên trong xe xuống xe ngựa, có chút quyến cuồng sửa lại ống tay áo một chút, khóe môi lộ nụ cười đùa giỡn với đời.

Mà người, đúng là Dạ Mạch Hàn dịch dung thành Tiêu Cảnh Lương. Mà thị vệ đi theo bên cạnh hắn, chính là Mông Lung cải trang!

Bọn họ phải ở trong cửu đô phủ nha mang Vân Thường cùng Lăng Túc ra ngoài.

Dạ Mạch Hàn khẽ ân một tiếng nói: “Ngươi trước đó vài ngày bổn thế tử mang đến đâu, ta muốn gặp bọn họ.”

Người nọ lên tiếng vâng, vội vàng làm động tác thỉnh: “Thế tử bên trong mời, thuộc hạ liền để người mang đến.”

Dạ Mạch Hàn gật đầu, tiến nhập chính sảnh phủ nha đợi, không bao lâu, Vân Thường cùng Lăng Túc đã bị người đưa ra.

Cũng may trên người hai người này không có tổn thương gì lớn, chẳng qua làm như bị người hạ độc, cước bộ thoạt nhìn phù phiếm vô lực, nên tạm thời mất đi nội lực cùng võ công.

“Bổn thế tử muốn dẫn bọn họ hồi phủ thẩm vấn, các ngươi đưa bọn họ lên xe ngựa.” Dạ Mạch Hàn sai khiến hai người áp giải Lăng Túc cùng Vân Thường.

Chỉ là hai người kia không có hành động, đồng thời, một nam nhân tiến đến, vươn tay ra thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu muốn đưa họ đi, xin thế tử hãy trình thủ lệnh của An vương.”

Dạ Mạch Hàn nheo mắt, thầm hô không tốt, không nghĩ tới Tiêu Cảnh Lương lại vẫn để lại một tay, trước mắt làm sao được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play