CHƯƠNG 247: ỨNG LÀ KIẾP

Editor: Luna Huang
Đoàn người Mạnh Thanh Hoan tới dưới chân núi Phù Thanh sơn đã là giờ Tý, bởi vì sơn đạo chật hẹp, xe ngựa không thể đi lên, bọn họ chỉ có thể đi bộ lên núi.

Tiêu Thủy Vân dẫn đường ở phía trước, Dạ Mạch Hàn cùng Trường Lan thay nhau cõng thi thể của Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan đi theo bên cạnh, mấy người bọn họ dọc theo đường núi gập ghềnh gần một thời thần mới tới địa phương Thương Minh bế quan.

Nương ánh trăng sáng tỏ, Mạnh Thanh Hoan mới nhìn rõ địa phương Thương Minh bế quan xây một đạo quan, đại để giống nhau đại để giống Thiên Huyền quan của Linh Hư, chỉ là đạo quan không có tên.

Bởi vì ánh trăng, cả đạo quan thoạt nhìn hết sức nhu hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác an bình.

“Địa phương ta dẫn tới rồi, có thể đi vào hay không liền xem bổn sự của các ngươi.” Tiêu Thủy Vân nói xong, hít một tiếng nhắc nhở nói: “Đừng thử dùng vũ lực tiến công, vô dụng.”

Nói xong nàng nhặt cục đá trên mặt đất lên ném vào, chợt nghe thanh âm sưu sưu sưu sưu, vô số tên vũ bốn phương tám hướng bay vụt ra.

Mạnh Thanh Hoan nhìn một màn này không khỏi có chút kinh ngạc, chỉ là một cục đá nho nhỏ còn có trận này, nếu là người xông vào không phải cửu tử nhất sinh sao?

Dạ Mạch Hàn cùng Trường Lan cũng có chút ngoài ý muốn, đối với Thương Minh thần bí khó lường này bọn họ hiếu kỳ đặc hơn vài phần.

“Không thể xông vào, vậy đi cửa chính.” Mạnh Thanh Hoan dẫn theo làn váy, đi trên bậc thang, đang chuẩn bị gõ quan môn, chợt nghe chi nha một tiếng, đạo giáo tự động mở ra.

Tiêu Thủy Vân cả kinh cằm cũng sắp rơi, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Mạnh Thanh Hoan, hai tròng mắt nháy lại nháy.

Tay của Mạnh Thanh Hoan còn ngừng giữa không trung, đạo giáo tự động mở ra, thật ra khiến nàng nhớ lại Linh Hư, đến tột cùng Thương Minh cùng Linh Hư có quan hệ gì?

“Chúng ta vào đi thôi.” Mạnh Thanh Hoan nói xong bước qua cánh cửa đi vào.

Tiêu Thủy Vân đang muốn đuổi đi lên, đã thấy Mạnh Thanh Hoan đi vào xong, cánh cửa kia vang một tiếng tự động đóng lại, Trường Lan cùng Dạ Mạch Hàn thấy Mạnh Thanh Hoan bị nhốt trong đạo quan, cảm thấy cả kinh vội vàng chạy tới.

Vọng Thư Uyển.com

“Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ?” Trường Lan không ngừng gõ đại môn, cố gắng dùng nội lực mở cửa này ra, lại chẳng thấm vào đâu.

Mạnh Thanh Hoan nghe tiếng hô phía sau cửa, nàng cố gắng bình phục tâm tình la lớn: “Trường Lan, ta không sao, các ngươi không cần tự tiện xông tới, ta sẽ cẩn thận.”

Tay Trường Lan hơi nắm, đáy mắt lóe ra lo lắng.

Dạ Mạch Hàn đi lên, vỗ vai hắn nói: “Nàng rất thông minh, có thể ứng phó, ngươi đừng lo lắng.”

Tiêu Thủy Vân bên cạnh cũng vội hỏi: “Thương Minh sẽ không tự nhiên nhốt nàng bên trong, hắn nhất định là muốn gặp riêng nàng, cho nên các ngươi cũng đừng lo lắng, ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Cửu nhi nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Dạ Mạch Hàn hừ nhẹ một tiếng, diễn ngược cười nói: “Nếu ta nhớ không lầm, cái mạng này của ngươi không phải của ngươi nữa chứ?”

“…” Tiêu Thủy Vân bị Dạ Mạch Hàn nghẹn đến một câu phản bác cũng không có, nàng tức giận giơ chân. Quả nhiên Tiêu thị bọn họ cùng Dạ thị trời sinh tử địch, thủy hỏa bất dung, mà Dạ Mạch Hàn quả thực chính là khắc tinh của nàng!

Nàng nghẹn một bụng lửa giận, ngồi ở trên thềm đá, ở trong lòng mắng Dạ Mạch Hàn hơn một ngàn vạn lần.

Dạ Mạch Hàn cười hờ hững, nhìn bộ dáng tức giận của Tiêu Thủy Vân, đột nhiên cảm thấy nha đầu này vẫn còn có chút đáng yêu, có thế nắm đuôi của nàng, hắn cũng không tin công chúa còn có thể hung hăng càn quấy.

Trường Lan biết Dạ Mạch Hàn cũng không ác ý với Tiêu Thủy Vân, nhiều lắm chỉ là đùa muội muội của hắn một chút, bởi vậy hắn cũng không lo lắng, hắn lại cảm thấy Vân nhi nha đầu này gặp khắc tinh, nói vậy cuộc sống sau này, có náo nhiệt xem!

Nhưng là nghĩ đến chính hắn, trái tim của Trường Lan ảm đạm vài phần.

Tiểu Cửu đối với hắn mà nói không phải khắc tinh, nên là kiếp đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play