CHƯƠNG 238: LẦN ĐẦU GẶP CHÀNG
Editor: Luna Huang
Mông Lung trợn mắt, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đi thì đi, môn chủ giỏi lắm a?” Nàng đi lên trước, rời khỏi đá Dạ Mạch Hàn một cước phát tiết oán khí của mình, lập tức ngửa đầu hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang xoay người rời khỏi.
Dạ Mạch Hàn nâng trán cười khổ hỏi bóng lưng của nàng: “Ngươi có biết Trường Lan công tử trông như thế nào không?”
Cước bộ của Mông Lung ngừng, nàng là bị tức điên rồi, biển người mênh mông, nàng lại chưa thấy qua vị y tiên công tử này, đi đâu tìm a?
Thanh âm của Dạ Mạch Hàn bất đắc dĩ nói: “Ngươi chờ, ta để Ninh Tuyết đi với ngươi.” Hắn lắc đầu chợt vào biệt uyển, không bao lâu Cố Ninh Tuyết liền một thân nam trang vẻ mặt hưng phấn chạy ra.
Mấy ngày này nàng nhõng nhẽo cứng rắn mới khiến cho Dạ Mạch Hàn đáp ứng nàng ở lại biệt uyển, làm như vậy để chờ Trường Lan trở về.
Cũng may biểu ca nàng coi như có chút nhân tình, để nàng đi đón Trường Lan, nghĩ sắp nhìn thấy nam nhân tuấn dật nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, nàng liền ức chế không nổi kích động hưng phấn.
Mông Lung nhìn nét mặt hưng phấn vẻ mặt kích động của Cố Ninh Tuyết, liền nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng tấm tắc hai tiếng nói: “Ta thấy ngươi đây là tư xuân rồi, hay là ngươi là ái mộ vị y tiên công tử này?”
Cố Ninh Tuyết quang minh chính đại gật đầu: “Trường Lan công tử là nam nhân đặc biệt nhất trên đời này, ta ái mộ hắn rất bình thường.” Nàng nói xong quét nhẹ Mông Lung hai mắt nói: “Ngươi nhìn thấy hắn liền biết, trên người hắn có một loại mị lực độc đáo, có thể làm cho người muốn ngừng mà không được!”
Hai người ở cửa Đồng thành đợi gần một thời thần, mới thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến, Cố Ninh Tuyết mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy dung nhan bên trong có chút quen mặt, đúng là vị cô nương biểu ca nàng cứu.
Nàng hưng phấn xông lên trước, cản lại xe ngựa, hỏi: “Xin hỏi người ở bên trong là Trường Lan công tử sao??”
Trường Lan xốc màn xe lên, hắn mặc cẩm bào nguyệt bạch sắc tố nhã, dung nhan thanh nhã tuấn dật như trước kia, nốt chu sa huyết sắc này đã bị hắn che giấu, mà còn có che giấu thân thế của hắn.
“Cố tiểu thư.” Khóe môi Trường Lan kéo ra một ý cười xuân phong nhạt như, ấm giọng gọi tên của nàng.
Một tiếng Cố tiểu thư, Cố Ninh Tuyết cảm giác trái tim mình sắp hóa rồi, mặt của nàng hơi đỏ lên, vội vàng nói: “Biểu ca để cho ta cùng Mông Lung cô nương tới đón ngươi.”
Trường Lan gật đầu, ánh mắt quét nhẹ qua Mông Lung đứng ở một bên lễ phép gật đầu cười nói: “Để các ngươi đợi lâu, lên xe đi.”
Cố Ninh Tuyết quay đầu lại cho Mông Lung một mắt, Mông Lung nhún nhún vai đi theo nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa thong thả chạy trên đường cái, thanh ồn ào náo động chung quanh thỉnh thoảng truyền tới, Trường Lan lặng im xuyên thấu qua khe hở rèm vải nhìn phồn hoa bên ngoài, dáng người mỏng lạnh lộ ra một dòng thanh lãnh làm cho không người nào có thể bỏ qua, thẳng vào nội tâm.
“Nghe Trường Lan công tử nói, cứu ta chính là biểu ca của cô nương?” Tiêu Thủy Vân đánh vỡ loại tĩnh dật này, nụ cười trên mặt nhìn hướng Cố Ninh Tuyết.
Bởi vì nàng đáp ứng ca ca không thể nói ra thân phận của hắn, cho nên chỉ có thể gọi hắn Trường Lan công tử!
Cố Ninh Tuyết không ngừng gật đầu, tò mò hỏi: “Cô nương đến tột cùng là đắc tội người nào?”
Vọng Thư Uyển.com
“Việc này thật sự là một lời khó nói hết.” Tiêu Thủy Vân than nhẹ một tiếng, ý cười trên mặt có chút chua xót.
Cố Ninh Tuyết đang muốn truy vấn, lại nghe Trường Lan đột nhiên hỏi: “Mười lăm này, Hiên vương cùng Tiểu Cửu có phải đã đi Linh Sơn không?”
“Phải, sáng sớm đã đi, phải đến buổi tối mới có thể trở về.” Cố Ninh Tuyết trả lời hắn.
Trường Lan không có nói cái gì, hắn chỉ nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo ngoài rèm, ánh mắt u tĩnh đột nhiên nhiễm lên một tầng sương mù loãng, lộ ra mê ly cùng ưu thương.
Mông Lung ngẩng đầu thấy được đáy mắt thê lương của hắn, lòng ở một khắc này đột nhiên không hiểu run rẩy vài cái.
Nàng gặp qua vô số nam nhân, nhưng lại chưa bao giờ thấy nam nhân như Trường Lan vậy, lộ ra mê cùng đau trí mạng.
Nàng không khỏi tò mò, không biết trên người nam nhân này đến tột cùng có bao nhiêu chuyện xưa?