CHƯƠNG 227: THẦN TÀI GIA
Editor: Luna Huang
“Mông Lung?” Mạnh Thanh Hoan nhìn cô nương trước mặt này suýt chút nữa rơi cằm, đã thấy cô nương này thắt lưng như thùng nước, trên mặt thêm chút tàn nhang mặt rỗ, cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp rành rành là như hoa a.
Nếu không phải là tiếng nói, Mạnh Thanh Hoan hoàn toàn nhận không ra người này là Mông Lung!
Không chỉ Mạnh Thanh Hoan, ngay cả Dạ Quân Ly cũng không nhịn vừa kéo khóe môi, có chút buồn cười. Bình tĩnh nhất liền chính là Dạ Mạch Hàn, hắn khẽ cười một tiếng, tựa hồ đối với Mông Lung giả dạng như thế sớm không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
“Không phải chưa từng thấy cô nương xuất sắc như ta chứ?” Mông Lung cầm khăn, ném một mị nhãn cho bọn họ.
Mạnh Thanh Hoan run thân mình, cười gượng hai tiếng, ánh mắt đánh giá giả dạng của Mông Lung.
Mông Lung thấy bọn họ xem nàng như quái vật, không khỏi có chút nhụt chí, tả oán nói: “Nếu không phải vì tránh né Lâu hồ ly, ta có cần giả dạng chính mình thành như vầy không?”
Nàng có chút tức giận quét Dạ Mạch Hàn một mắt, chống eo nói: “Đừng ngốc ở đây, địa phương ta thay các ngươi tìm xong rồi, đi theo ta.”
Nàng nói xong xoay người lắc mông, rêu rao mà đi.
Mạnh Thanh Hoan dẩu khóe môi, sờ lên cằm sờ lên cằm, nàng khó hiểu hỏi Dạ Mạch Hàn: “Mông Lung giả dạng thành như vậy, Lâu hồ ly cũng không hoài nghi?”
Dạ Mạch Hàn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Đây là đặc sắc của Đồng thành. Nghe nói nữ tử khắp nơi trong thanh lâu Đồng thành như vậy rất được hoan nghênh.”
Mạnh Thanh Hoan phun một ngụm máu tươi, không nghĩ tới nam nhân của Đồng thành có khẩu vị nặng như vậy?
Đồng thành nhìn biểu tình hộc máu của Mạnh Thanh Hoan, khóe môi hơi vạch, nhẹ giọng nói với nàng: “Nhị ca nói đùa với nàng, bởi vì Đồng thành này mới là địa bàn của Thất Sát môn.”
Nàng trừng mắt nhìn Dạ Mạch Hàn, hỏi hắn: “Thất Sát môn các ngươi ở Đồng thành có bao nhiêu của cải?”
Vọng Thư Uyển.com
Dạ Mạch Hàn ho nhẹ một tiếng, thanh âm thanh nhuận nói: “Cả Đồng thành đều là.”
Mạnh Thanh Hoan lảo đảo một cái suýt nữa ngã quỵ, nàng há to miệng, cằm đều rơi xuống đất, hai mắt trôi nổi kim quang nhìn Dạ Mạch Hàn, đột nhiên cảm thấy gia này chính là đại thần tài a!
Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình đều tài đại khí thô, nàng âm hiểm cười cười hỏi Dạ Mạch Hàn: “Ta đây có phải có thể cầm Thất Sát, mua đồ ở Đồng thành không cần trà tiền không?”
Dạ Mạch Hàn có chút xem thường, bất đắc dĩ cười nói: “Nhìn chút tiền đồ đó của ngươi, thật sự là là nhực lệnh bài của ta.”
Mạnh Thanh Hoan cười lên ha hả, nàng đương nhiên là nói đùa với Dạ Mạch Hàn, Thất Sát quan trọng như vậy lấy ra mua đồ, nàng cũng quá không tiến bộ rồi!
Đám người cười cười nói nói, đi theo Mông Lung đến một biệt viện lịch sự tao nhã.
Rất xa chợt nghe một đạo thanh âm mát lạnh điềm mỹ truyền tới: “Mông Lung, bằng hữu của môn chủ đã tới chưa?”
Mạnh Thanh Hoan theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thân mặc phi y đi tới, nàng kia cực đẹp, giữa lông mày tràn đầy dịu dàng, khí chất cao thuần, minh diệu động lòng người.
Mông Lung nghênh đón, chỉ chỉ Mạnh Thanh Hoan bọn họ nói: “Đến rồi, đây đều là khách quý của môn chủ, Phi Nhan, trong khoảng thời gian này chúng ta ở Đồng thành liền làm phiền ngươi.”
Nàng nói xong rồi hướng Mạnh Thanh Hoan bọn họ giới thiệu nói: “Đây là tỷ muội tốt của ta, Phi Nhan, chính là nàng cứuât khỏi tay Lâu hồ ly.”
Nữ tử được kêu là Phi Nhan cười cười, ánh mắt sâu thẳm đánh giá vài người bọn họ, cuối cùng đã rơi vào chỗ Mạnh Thanh Hoan, hỏi: “Ngươi chính là Mạnh cô nương thịnh truyền của kinh thành đi? Mông Lung nói ngươi không giống người thường, hôm nay vừa thấy quả thế.”
(Luna: @@ không thể tin nỗi câu này luôn, nói thật, ngoại trừ lúc đầu dẫn sét ra thì thấy bà này nhạt lắm luôn)