CHƯƠNG 209: THƯỢNG TÀ CHI OÁN
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan ăn xong thuốc, thần trí thanh tỉnh lại, nàng mở hai mắt trầm trọng, chỉ cảm thấy nơi cổ họng có một hương vị ngai ngái khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Ấn đường nàng không khỏi vừa nhíu lại, trong hoảng hốt chỉ nghe thấy thanh âm tràn đầy lo lắng của Dạ Quân Ly: “Tiểu Cửu, nàng đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?”
Trước mắt Mạnh Thanh Hoan thanh minh, nàng thấy Dạ Quân Ly nhíu ấn đường, lo lắng đáy mắt không che giấu được, nàng có chút đau lòng, thanh âm sâu kín gọi tên của hắn: “Dạ Quân Ly, ta đây là làm sao vậy?”
Nàng chỉ nhớ rõ mình đang ngủ, tỉnh lại lại ở nơi này. Còn lại một tia ấn tượng cũng không có.
Chỉ là còn chưa chờ đợi Dạ Quân Ly mở miệng, đột nhiên một đạo thanh âm âm hàn lãnh duệ truyền đến: “Dạ Quân Ly? Ngươi là Hiên ương Dạ Chiêu quốc?”
Thanh âm này rõ ràng hàm chứa hận ý, để đáy lòng Mạnh Thanh Hoan khẽ run lên, nàng nghiên đầu nhìn, đã thấy nam tử hồng y tràn đầy u quang phẫn hận, thẳng nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly, ánh mắt kia tựa hồ là muốn giết hắn.
Chỉ là để Mạnh Thanh Hoan khiếp sợ, tướng mạo người này.
“Thượng Uyên?” Nàng dụi dụi mắt, tưởng bản thân nhìn nhầm, nàng cùng Dạ Quân Ly không có tiếp xúc, vì sao nàng có thể thấy Thượng Uyên đã chết?
Đầy bụng nghi hoặc còn chưa cởi bỏ, liền Mạc Thượng Tà lạnh giọng trách mắng: “Các ngươi đến tột cùng là người nào?”
Dạ Quân Ly hộ Mạnh Thanh Hoan ở sau người, mắt lạnh lẽo chống lại con ngươi mười phần oán khí của hắn, trả lời: “Ngươi không có nghe lầm, ta chính là Hiên vương Dạ Chiêu quốc.”
Bên cạnh Dạ Mạch Hàn cũng đứng dậy nói ra thân phận của mình: “Kính vương, Dạ Mạch Hàn.”
Lửa giận đáy mắt Mạc Thượng Tà càng sâu, khóe môi chứa đựng một vẻ âm hàn quỷ dị cười: “Hiên vương cùng Kính vương, hôm nay các ngươi thật đúng là tự tìm đường chết.”
Hắn nói xong không biết từ đâu lấy ra một cốt địch đặt ở khóe môi thổi lên, chỉ chốc lát liền có rất nhiều cổ trùng màu đen bò ra, tràn đầy trên đất bao bọc vây quanh bọn họ.
Trường Lan lấy ra thuốc bột khu cổ mang theo mang bên mình rắc ở chung quanh, cổ trùng này quả nhiên không dám đến gần.
“Thượng Tà, ngươi bình tĩnh. Có lời gì chúng ta hảo hảo nói.” Trường Lan khuyên Mạc Thượng Tà, hắn không nghĩ tới cừu hận đáy lòng nam nhân này mãnh liệt như thế.
Mạc Thượng Tà âm hiểm cười, u quang đáy mắt lóe ra, cắn răng trợn mắt trừng mắt nhìn bọn họ: “Ta muốn đối phó Dạ thị, không có quan hệ gì với ngươi. Thức thời đừng có nhúng tay.”
Mạnh Thanh Hoan một trận nghi hoặc, còn không có biết rõ đây là xảy ra chuyện gì, đột nhiên nàng cảm thấy một trận âm phong xẹt qua ở bên cạnh, hình như có thanh âm gì vang lên bên tai nàng, thân mình nàng nao nao, ánh mắt mê ly một ít.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Thượng Tà, đột nhiên hỏi: “Cương ngọa cô thôn bất tự ai, thượng tư vi quốc thú luân đài, câu thơ này ngươi còn nhớ không?”
Ánh mắt Mạc Thượng Tà bỗng ngừng chút, lưu quang nhỏ vụn xẹt qua đáy mắt, mặt mày hắn hơi trầm xuống thì thào: “Dạ lan ngọa thính phong hòa vũ, kỵ binh băng hà nhập mộng.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi vì sao lại biết bài thơ này?”
Vọng Thư Uyển.com
“Là ca ca ngươi nói cho ta biết, hắn gọi Mạc Thượng Uyên, từng là thiếu soái Long Đằng quân dưới trướng Hiên vương. Lại ở Thu Nham sơn bị Thánh Dương quân phục kích toàn quân bị diệt. Bài thơ này là ngươi viết năm mười tuổi, khi đó nguyện vọng của ngươi đó là người mặc chiến bào trên người, thủ vệ cương thổ, những thứ này ngươi đều đã quên sao?”
Ánh mắt Mạnh Thanh Hoan trôi nổi u quang lãnh duệ, nói năng có khí phách chất vấn Mạc Thượng Tà.
Dạ Quân Ly có chút ngoài ý muốn, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn Mạnh Thanh Hoan, cảm giác nàng nói có chút bất đồng, nhưng cũng không thể nói rõ.
Thân hình Mạc Thượng Tà hơi chấn, một ít trí nhớ mơ hồ chui ra, hình ảnh tại mơ hồ hiện ra trong óc, hắn tựa hồ thấy một bản thân khác.
Chẳng lẽ hắn thật sự có một ca ca?
“Không nên bị cừu hận che hai mắt, không cần biến thành liệt quỷ địa ngục chân chính, Thượng Tà, tìm ra chân tướng, báo thù cho ca ca ngươi.” Mạnh Thanh Hoan nói xong, thân mình đột nhiên nhoáng lên một cái, người nhất thời hư nhược vài phần.