CHƯƠNG 181: VÔ KHỔNG BẤT NHẬP
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly nói, kéo nàng đứng dậy, vì nàng giải thích: “Ta hỏi qua Khinh Y cô nương rồi, Triêu Cấm là bị người khác gán nợ bán vào Nguyệt Mãn lâu, đêm đầu ngay ngày đó, nàng được một quý gia công tử coi trọng, công tử kia thay nàng chuộc thân xong, nàng liền gả Phong Đô, từ đó liền không có tin tức.”
Mạnh Thanh Hoan nhớ tới giá y hỏa hồng mặc trên người Triêu Cấm, trong lòng giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly nghi vấn hỏi: “Chẳng lẽ cái chết của Triêu Cấm kia có quan hệ với quý gia công tử chuộc thân cho nàng?”
Dạ Quân Ly khóa đầu mày, thán nói: “Không khả năng, chỉ là Khinh Y cũng không biết thân phận của quý gia công tử kia, chỉ là biết hắn họ Việt. Lần này chúng ta đến Đồng thành, không đi đại lộ đi đường nhỏ, bởi vậy sẽ đi ngang qua Phong Đô. Đợi đến Phong Đô rồi, liền có thể tra ra nguyên nhân cái chết của Triêu Cấm rồi.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, lòng tràn đầy cảm động, rõ ràng là không quen biết, hắn lại xem như không thấy, không có phát sinh, nhưng Dạ Quân Ly lại nguyện ý nhúng tay vào việc này.
Nàng biết, Dạ Quân Ly làm như vậy cũng là vì nàng.
Nếu thượng thiên cho nàng một đôi mắt có thể thấy huyền linh, nàng không thể ngồi yên không lo được.
Oan khuất trên đời này, chỉ cần là nàng gặp phải, đều phải đòi lại cho người chết!
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nghĩ đến lần trước nhìn thấy Lâm Ngọc Châu, đáy lòng còn rất nhiều nghi hoặc chưa biết rõ ràng, nàng vội vàng lôi kéo cánh tay của hắn hỏi hắn: “Đúng rồi, ngươi còn chưa có nói chuyện của Lưu Cảnh cho ta biết, còn có Lâm Ngọc Châu nàng bị Linh Hư đưa đi rồi sao?”
Đáy mắt Dạ Quân Ly thu lại vẻ kinh dị, vội vội vàng vàng tránh đường nhìn trả lời: “Đã đưa đi, trước khi đi Lâm Ngọc Châu nói ra thân phận của Lưu Cảnh, năm đó Mạnh phu nhân để Lâm ma ma bóp chết Lưu Cảnh, nhưng Lâm ma ma tâm không đành lòng len lén ôm Lưu Cảnh đi, giao cho tỷ tỷ mình mang đi. Sau lại Mạnh phu nhân biết việc này, lợi dụng Lâm ma ma hại chết tỷ tỷ của mình, Lâm ma ma bởi vì hổ thẹn, nên dùng máu của mình nuôi linh phách của nàng.”
Mạnh Thanh Hoan hiểu ân oán trong này, tiết mục tranh sủng trong nội viện thâm trạch, thật có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Đối với lời của Dạ Quân Ly, nàng không có chút hoài nghi nào, chỉ là nghi vấn hỏi: “Ngày đó Lâm Ngọc Châu vì sao dẫn chúng ta đến Diệu Pháp am? Nơi đó đến tột cùng có cái gì?” Nàng tò mò nhìn Dạ Quân Ly.
Đáy lòng Dạ Quân Ly chấn động, che dấu thần sắc của mình, kéo nàng ngồi xuống trả lời: “Lâm Ngọc Châu đem Lưu Cảnh phó thác cho cố hữu của mình, mà cố hữu của nàng ở Diệu Pháp am. Lâm Ngọc Châu dẫn chúng ta đi chỗ đó, là muốn cho chúng ta tìm được hạ lạc của Lưu Cảnh.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nhất phó hiểu rõ: “Nguyên lai là như vậy.”
Vọng Thư Uyển.com
Biết rõ nghi vấn đáy lòng, nàng cười vui vẻ, nét mặt hưng phấn, nâng cằm trừng một đôi mắt linh động, nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly hí ngược nói: “Thật không nghĩ tới Lưu Cảnh dĩ nhiên là ca ca của ta, nói như vậy, ngươi sau này chẳng phải là phải bảo bọc Mạnh gia chúng ta rồi sao?”
Khóe môi của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng kéo, nghĩ thân thế của Mạnh Thanh Hoan, đáy lòng hắn buồn bã vô tận, bí mật này hắn không biết có thể giấu bao lâu?
Thất thần chỉ chốc lát, hắn tản ra tư tự đáy lòng, nhướng nhướng mày, chính sắc nói: “Chỉ có nàng gả cho ta, ta mới có thể bảo bọc Mạnh gia các nàng!”
Mạnh Thanh Hoan nhìn tư thái ngạo nghễ của Dạ Quân Ly, đáy lòng nàng khẽ động, gương mặt nhất thời đỏ lên có chút ngượng ngùng.
Tiếng đập cửa vang lên, Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng đứng lên chạy đi mở cửa, mượn cái này tránh bầu không khí chút ái muội lại không thể xử trí kia ra.
Khuôn mặt của Dạ Quân Ly tươi cười nhìn Mạnh Thanh Hoan đào tẩu, đáy mắt đúng là hóa nhu tình.
Cửa phòng mở ra, Mạnh Thanh Hoan thấy là Dạ Mạch Hàn, vội vàng thay khuôn mặt tươi cười kêu một tiếng: “Ca ca, ngươi đã đến rồi.”
Ai biết Dạ Quân Ly lại đột nhiên đi tới, hơi lộ ra bá đạo ôm eo của nàng, khóe môi câu một nụ cười yêu mỵ, cải chính nói: “Phải gọi nhị ca!”
Mặt nhỏ của Mạnh Thanh Hoan mặt tối sầm, trừng Dạ Quân Ly một mắt. Ca ca với nhị ca, mặc dù là một nghĩa, nhưng ý nghĩa cũng thiên nhưỡng địa biệt!
Yêu nghiệt này đơn giản là vô khổng bất nhập!
(Luna: Vô khổng bất nhập nhúng tay vào một chuyện)