CHƯƠNG 179: NỮ QUỶ ĐỘT KÍCH 1
Editor: Luna Huang
Bóng đêm rất tốt.
Mạnh Thanh Hoan đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng đêm của Vân Châu thành, phóng nhãn nhìn lại, ngọn đèn dầu của mười nghìn căn nhà sáng loá mắt, ánh trăng như ngọc, tĩnh dật an thực sự là một mảnh thịnh thế phồn hoa.
Có lẽ là Dạ Quân Ly xuất hiện, để cho nàng cảm thấy hạnh phúc, giờ khắc này nàng có thể đứng ở chỗ này nhìn ánh trăng như vậy, rất là thỏa mãn, đối với tương lai nàng cũng tràn đầy hy vọng.
Nàng hít một hơi thật sâu, đưa tay đóng cửa sổ.
Canh ba đã qua, Dạ Quân Ly vẫn chưa về, Mạnh Thanh Hoan cho là hai huynh đệ bọn họ lại đang thương nghị đại sự phúc hắc, nàng thực tại có chút buồn ngủ, để nguyên áo nằm ở trên giường, bất tri bất giác trầm trầm đã ngủ.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm giác có người đang nhẹ vuốt ve gò má của nàng, ôn nhu như nước, tựa hồ muốn hòa tan nàng. Nàng thoải mái khẽ rên một tiếng, mở mắt nhập nhèm nhìn nam nhân tuấn dật bất phàm trước mắt.
“Dạ Quân Ly.” Thanh âm êm ái của nàng hô tên hắn, mắt có chút mê ly.
Dạ Quân Ly nhẹ vuốt ve mặt của nàng, thấp giọng nói: “Tròn mười ngày, lúc mới bắt đầu ta nghĩ muốn báo thù cho nàng, đem tất cả tinh lực đều xử lý chuyện của Mạnh phu nhân cùng Mạnh Yên Nhiên, chỉ có như vậy ta mới có thể hòa hoãn đau đớn đáy lòng.”
Hắn nói tự giễu cười, khẽ thở dài một tiếng tiếp tục nói: “Thế nhưng, dù cho ta giết các nàng cũng khó giải mối hận trong lòng của ta, nếu không phải là lá thư Trường Lan để lại trước khi đi, chỉ sợ ta còn bị vây khổ trong thế giới của mình, vô pháp thanh tỉnh.”
Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này, đáy lòng đột nhiên đau nhức, nàng ngồi dậy, tay nhỏ bé nhẹ vuốt ve mi tâm của Dạ Quân Ly.
“Ngày đó ta đi gặp ngươi, vốn là muốn giải thích rõ với ngươi, ai biết sẽ làm ngươi hiểu lầm thêm.” Mạnh Thanh Hoan cắn môi, tinh tế nghĩ đến thật ra là nàng không nỡ hạ mình, quá mức kiêu ngạo.
Dạ Quân Ly đưa tay chăm chú ôm lấy nàng, nhẹ ngửi hương tóc của nàng nói nhỏ: “Bởi vì quá quan tâm cho nên mới mất lý trí, tiểu Cửu, mặc kệ sau này phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không buông bỏ nàng nữa.”
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan ôm hông của hắn, dán lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại cảm thụ được ôn độ trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mà lại hữu lực của hắn.
Đột nhiên, cửa sổ đóng chặt bị gió thổi ra, một trận âm phong kéo tới để ngọn nến trong phòng nhất thời tắt ngấm.
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy một khí tức sưu sưu lan tràn, nàng chợt mở mắt, lại bị một màn trước mắt dọa nhảy một cái, thân thể không tự chủ run lên.
Xuất hiện ở trước mắt nàng đúng là một nữ quỷ!
Nàng kia mặc một bộ giá y màu lửa đỏ, tóc dài như thác phất phới trong gió, sắc mặt trắng bệch, lè lưỡi, trên cổ có vết lặc rõ ràng.
Ánh mắt trống rỗng mà u oán thẳng tắp nhìn nàng, không khỏi để cho nàng kinh hãi.
Dạ Quân Ly ôm chặt eo của nàng, theo ánh mắt kinh ngạc của nàng nhìn lại, thấy hết thảy trước mắt, mâu quang hắn thu lại, theo bản năng hộ Mạnh Thanh Hoan trong ngực, thanh âm trầm ổn an ủi nàng: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Ống tay áo rộng lớn của hắn ngăn trở đường nhìn của Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt lãnh lệ nhìn huyền linh trôi ở giữa không trung hỏi nàng: “Ngươi có oan khuất gì?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, rất rõ ràng Dạ Quân Ly đây là đang nói với huyền linh, hắn làm sao sẽ thấy được?
Nàng vội vội vàng vàng kéo ống tay áo của Dạ Quân Ly xuống, kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Ngươi có thể thấy được nàng?”
Ánh mắt u trầm của Dạ Quân Ly nhìn nàng, gật đầu một cái nói: “Linh Hư cho ta một lá bùa, ta dung hợp máu của chúng ta vẽ lên đó, lúc nào cũng mang bên người, sau này nàng có thể nhìn thấy huyền linh ta cũng có thể thấy.” Hắn nói vuốt ve đầu của nàng, ôn nhu nói: “Sau này, việc của những huyền linh này đều giao cho ta giải quyết.”