CHƯƠNG 168: HIÊN VƯƠNG CHIẾU LỆNH
Editor: Luna Huang
Bọn họ đi rồi, Dạ Quân Ly thật dài thở phào nhẹ nhõm, khóe môi vung lên một nụ cười âm lãnh. Trên đời này có một loại thống khổ là cầu còn không được, Phong Nguyệt Nùng muốn cái gì, hắn sẽ phá hủy cái đó.
Kể từ hôm nay, hắn phải chặt đứt si tâm vọng tưởng của mọi người, chỉ đem sủng ái duy nhất lưu cho người hắn yêu nhất.
Tiểu Cửu của hắn!
Khóe môi Dạ Quân Ly tràn đầy tiếu ý hoặc người, xoay người vào thư phòng, Lăng Túc vội vội vàng vàng đuổi theo, hắn mới vào cửa chợt nghe thanh âm ôn lãng thấp thuần của Dạ Quân Ly truyền đến!
“Lăng Túc, nghĩ chiếu, chiếu lệnh bổn vương muốn ban bố thân vương, cho thiên hạ biết!”
…
Ba ngày sau.
Vân Châu thành cách kinh thành ngoài trăm dặm, ba công tử tuấn dật bất phàm cầm chiết phiến trong tay, rêu rao khắp nơi tiêu sái trên đường cái nhiều người rầm rĩ, chọc cho nhiều thiếu nữ liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Mạnh Thanh Hoan dùng chiết phiến che nửa bên mặt mình, hơi liếc Dạ Mạch Hàn bên cạnh một mắt, hắn rõ ràng là dịch dung, nhưng vẫn như trước sái dật thanh tư gây cho người chú ý.
Không chỉ Dạ Mạch Hàn, ngay cả nàng và Vân Thường, lúc này đều là dáng dấp công tử tuấn dật bất phàm, cùng đi, bọn họ không biết bắt đi bao nhiêu trái tim của thiếu nữ ngây thơ.
“Ta nói Kính vương điện hạ, ngươi không cảm thấy chúng ta quá mức chiêu diêu sao?” Mạnh Thanh Hoan thấp giọng nhắc nhở Dạ Mạch Hàn.
Dạ Mạch Hàn mỉm cười, nghiêm trang trả lời: “Gọi Mạc công tử.”
Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, ra ngoài bọn họ đều tự dùng tên giả, Dạ Mạch Hàn dùng tên giả là Mạc Hàn, mà nàng dùng tên giả là Mạnh Tử Thanh, ngay cả Vân Thường cũng biến thành Vân công tử!
“Hảo hảo hảo, Mạc công tử, không biết ngươi lại đang đánh cái chủ ý gì?” Mạnh Thanh Hoan thật là không giải thích được, từ sau khi rời khỏi kinh thành, bọn họ là dịch dung thành khách thương thông thường, không đáng chú ý chút nào.
Nhưng từ khi đến Vân Châu thành này, Dạ Mạch Hàn cải biến dịch dung của bọn họ, ba người bọn họ vừa đứng trên đường cái này, quay đầu lại tỷ số quả thực sắp bạo phát!
“Biết Vân Châu thành là địa phương nào không?” Đáy mắt của Dạ Mạch Hàn xẹt qua tiếu ý nhỏ vụn, trắc mâu nhẹ nhàng nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, nàng nào biết đâu rằng Vân Châu thành là địa phương nào?
Bất quá Vân Thường cũng nghe thấy, nàng nghiêng đầu nói rằng: “Vân Châu thành là thánh địa xuất hiền sĩ, nghe nói tháng chín hàng năm, Vân Châu thành sẽ tổ chức đại hội luận học, đến lúc đó sẽ có tài tử từ bốn phương tám hướng đến triển lộ tài hoa, phi thường náo nhiệt.”
Vọng Thư Uyển.com
Lúc này Vân Thường sớm đã thành không có lo âu và sợ lúc vừa rời kinh nữa, bởi gì mấy ngày qua cùng nhau, nàng thấy Kính Vương chỉ có hữu lễ, thập phần chính nhân quân tử, không có một tia địa phương việt củ (Luna vượt qua quy củ), nên cũng yên tâm rất nhiều.”
Dạ Mạch Hàn hàm tiếu gật đầu nói rằng: “Đúng vậy, đại hội luận học của Vân Châu, gần xa nghe danh, chúng ta nếu đến Vân Châu thành, tự nhiên không thể bỏ qua. Ngày gần đây thanh niên tài giỏi đẹp trai đến Vân Châu thành nhiều không kể siết, nên chúng ta a, tuyệt không rêu rao!”
Mạnh Thanh Hoan như được đả thông, lúc này mới hiểu được, nguyên lai Dạ Mạch Hàn có cái chủ ý này. Lúc này này cách tháng chín còn có ba ngày, nói như vậy bọn họ là lưu lại Vân Châu thành chút thời gian.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong đám người truyền đến một trận chiêng trống ồn ào, mơ hồ nghe có người đang gọi: “Thân vương chiếu lệnh, bố cáo thiên hạ!”
Mạnh Thanh Hoan hồ nghi, khóa mi tâm, nhìn quan sai đang dán thông cáo gì lên, xung quanh tụ tập rất nhiều bách tính vây xem.
Nàng cho rằng chỉ là bố cáo thông thường, liền không có để ý, ai biết lại nghe Vân Thường có chút kích động lôi kéo cánh tay của nàng nói: “Cô nương, là vương gia hạ chiếu lệnh, chúng ta mau đi qua nhìn một chút.”
Vân Thường không nói lời gì, lôi kéo Mạnh Thanh Hoan chen vào trong đám người.
Đợi các nàng thấy nội dung trên chiếu lệnh, hai người đều là cả kinh, thẳng tắp ánh mắt nhìn chằm chằm chiếu lệnh có tư ấn của Hiên vương cùng với tỳ ấn của thánh thượng.