CHƯƠNG 156: THIÊN CƠ LÂU

Editor: Luna Huang
Dạ Mạch Hàn ôn nhã cười, thần sắc bình tĩnh, hắn khẽ tựa vào trước cửa, dáng dấp tùy ý lười biếng mà lại tùy ý hết sức hoặc chúng: “Còn hơn ngươi, ta còn là kém quá xa.”

Hắn nói ánh mắt ôn hòa quét Mạnh Thanh Hoan một mắt trêu nói: “Phỏng chừng sau này, bách tính kinh thành nhìn thấy ngươi, cũng phải lẫn mất xa xa. Tiết kiệm hễ không cẩn thận đắc tội ngươi, bị trời phạt!”

Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, nhạc cười ha ha, hoàn toàn không có một tia hình tượng đại gia khuê tú.

Vân Thường che miệng, lẳng lặng đứng ở bên.

Dạ Mạch Hàn không hề vui đùa, nói thật: “Kinh thành tung lời đồn ta đã tra rõ, ngoài cửa chuẩn bị mã xa rồi, ta dẫn ngươi đi một nơi, đến đó chúng ta nói chuyện. Ngươi thu thập một chút trước, ta chờ ngươi ở trước cửa phủ.”

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nhìn Dạ Mạch Hàn xoay người rời đi.

“Kính vương điện hạ đối với cô nương ngươi thật giống như không bình thường.” Vân Thường nhìn Dạ Mạch Hàn đi xa, trong lòng có chút lo lắng, một Lâu Vũ Thần cũng đã để cho nàng lo lắng đề phòng, nếu như thêm một Kính Vương, cuộc sống sau này của nàng không dễ chịu lắm.

Mạnh Thanh Hoan biết nàng muốn nói điều gì, nhưng nàng cũng không nhận ra Dạ Mạch Hàn Dạ Mạch Hàn có tâm tư gì.

“Ta dự định xem hắn là ca ca, một lần nữa tìm một chỗ dựa vững chắc, bởi vì ta thấy vương gia các ngươi không đáng tin cậy!” Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc.

Vân Thường ngạc nhiên, lời này nếu để cho vương gia nhà bọn họ nghe được phỏng chừng sẽ tức giận giơ chân!

“Nô tỳ hầy cô nương thay y phục.” Vân Thường không dám tiếp tục cái đề tài này, vạn nhất từ trong miệng Mạnh Thanh Hoan nói ra thứ gì để nàng hỏng mất, cái mạng nhỏ này của nàng thực sự không cần nữa.

Mạnh Thanh Hoan thấy Vân Thường phản ứng như thế, hết sức thoả mãn.

Thu thập thỏa đáng xong các nàng ra cửa phòng, Mạnh Thanh Hoan thấy thị vệ bên người nàng thay đổi người, không khỏi nghi hoặc, hỏi Vân Thường: “Lưu Cảnh đâu?”

“Lưu Cảnh thu được tin tức của vương gia, sáng sớm hồi vương phủ rồi.” Vân Thường trả lời.

Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, nghĩ mấy ngày hôm trước Mạnh phu nhân cùng Lâm ma ma muốn hại Lưu Cảnh, ngay sau đó nàng và Lưu Cảnh bị người mưu hại, hình như đây hết thảy đều là hướng về phía Lưu Cảnh đi.

Chỉ là nàng thực sự không nghĩ ra, nội trạch phụ nữ cùng thị vệ của Hiên vương có cừu hận gì? Xem ra nàng thật phải tìm thời gia tìm yêu nghiệt Dạ Quân Ly hảo hảo nói chuyện.

Mạnh Thanh Hoan cùng Vân Thường hai người ra cửa phủ, liền lên mã xa Dạ Mạch Hàn chuẩn bị cho các nàng. Sau nửa canh giờ, mã xa dừng ở trước một tòa lầu các.

Mạnh Thanh Hoan xuống xe ngựa đánh giá lầu các đại khí nguy nga trước mắt, nàng đếm khoảng chừng có tầng bảy, mỗi một từng chuông đồng cùng đèn lồng diêm thượng, gió nhẹ khẽ thổi, chuông đồng lung lay.

Dạ Mạch Hàn đi tới giải tỏa nghi vấn cho nàng: “Nơi này là Thiên Cơ lâu, thiên cơ bách biến, tung hoành thiên hạ. Ở đây cũng biết được chuyện thiên hạ!” Hắn mỉm cười, dẫn nàng đi vào.

Mạnh Thanh Hoan đi theo phía sau Dạ Mạch Hàn, vào Thiên Cơ lâu, thẳng lên tới tầng thứ bảy. Tầng cao nhất chỉ có một gian phòng lớn như thế, bố trí lịch sự tao nhã thanh dật, ngồi ở phía trước cửa sổ có thể ngắm cả tòa kinh thành, đẹp không sao tả xiết!

Bên trong phòng tố sa phiêu dật, có ý cảnh khác.

Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Mạch Hàn vào ngồi, liền có thị nữ dâng trà, không bao lâu, phía sau tố sa truyền đến tiếng đàn mạn diệu.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn lại, thấy sa mỏng mông lung tỏa ra nữ tử trước án cầm, chỉ là cách sa mạn thấy không rõ tướng mạo của nàng.

Một khúc rơi, nàng kia xốc sa mạn lên đi ra, một bộ y phục màu lửa đỏ xinh đẹp diễm lệ, mặt mày nàng mang theo tiếu ý lười biếng, “Vị này chính là cửu tiểu thư Mạnh phủ danh chấn kinh thành sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play