CHƯƠNG 151: THÁC VỊ NHÂN SINH
Editor: Luna Huang
Nghe ngoài cửa yên tĩnh lại, Mạnh Thanh Hoan lúc này mới bình phục tim của mình.
Nàng đào thông linh ngọc trên người mình, nghĩ mất chuyện phiền lòng không khỏi oán giận ngọc bội: “Cái sứ mệnh chó má gì? Làm hại ta thảm như vậy, ta muốn trở về, ta muốn trở về. Ngươi không phải là thông linh ngọc sao, ngươi trái lại nói a!”
Nàng phát hỏa vào thông linh ngọc, lại đột nhiên lại thấy ngọc bội kia lóe kim quang chói mắt, tia sáng kia để Mạnh Thanh Hoan không mở mắt nổi, nàng lấy tay cản, lại mở, lại phát hiện mình người đã ở địa phương xa lạ.
Tựa hồ là trên đỉnh núi, bốn phía mây mù, như tiên tự mộng xa hoa. Nàng không biết đây là nơi nào, cũng không biết tại sao mình sẽ tới nơi này!
Phía sau truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc: “Tiểu Cửu, ngươi rất muốn trở về?”
Mạnh Thanh Hoan xoay người nhìn lại, giữa mây mù, người đến đúng là nữ nhân thần bí đưa nàng đến cổ đại!
Để cho nàng kinh ngạc chính là, nữ nhân thần bí này hôm nay mặc trên người là trang phục cổ đại, hơn nữa không thể không nói, nàng mặc cổ trang rườm rà tinh xảo rất đẹp, toàn thân lộ ra cao quý ưu nhã, tản ra khí chất mê người, chút nào nhìn không ra vết tích năm tháng.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc nhìn nàng, luôn cảm thấy mặt mày của nàng có chút giống như đã từng quen biết.
Nữ nhân kia mỉm cười, cùng nàng sóng vai đứng chung một chỗ nhìn mây mù xa xa, thanh âm ôn nhu thanh nhã nói: “Ta là Vu Phất Vân.”
Mạnh Thanh Hoan nghe tên này để nàng nhớ lại một câu thơ, không tự chủ nói ra: “Ý nghĩa của tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân?” Nàng ghé mắt nhìn nữ nhân tên Vu Phất Vân.
Vu Phất Vân gật đầu cười, đột nhiên nói thật: “Tiểu Cửu, kỳ thực ngươi vốn là nên thuộc về nơi này.”
Mạnh Thanh Hoan không khỏi chấn động, không rõ lời này của nàng là có ý gì. Còn không đợi nàng hỏi, Vu Phất Vân tiếp tục nói: “Ngươi không phải là thật tò mò ký ức bị mất của bản thân tại sao lại ở chỗ Mạnh Cửu Nhi sao?”
Nàng nói ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên có chút hoảng hốt, không biết nàng đến tột cùng muốn nói gì?
“Ngươi ra đời lúc thiên phùng dị tượng, bị coi là yêu tinh, mệnh phạm tử kiếp. Là ta dùng phương pháp nghịch thiên, đem hồn phách của ngươi đưa đến hiện đại, trùng hợp hiện đại có một nữ hài cùng mệnh cách với ngươi.”
Vọng Thư Uyển.com
“Nữ hài kia tên tiểu Diệp nhi, năm tuổi sinh một lần trộng bệnh, tử kiếp đã định. Ta đem hồn phách của hai người các ngươi trao đổi, lúc này mới trốn khỏi một kiếp.”
Cả người Mạnh Thanh Hoan cứng đờ, nàng nháy mắt một cái, trong óc không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Vu Phất Vân, trao đổi linh hồn?
“Ngươi là nói, ta vốn nên sinh hoạt tại cổ đại, ngươi vì cứu ta thay đổi linh hồn với tiểu Diệp nhi hiện đại?” Mạnh Thanh Hoan không thể tin được, trên đời này dĩ nhiên sẽ có chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế.
Nữ hài tiểu Diệp nhi năm tuổi ở hiện đại, cùng Mạnh Cửu Nhi mười tám năm trước trao đổi linh hồn, thân thể cùng vận mệnh.
“Không sai, các ngươi hôm nay bất quá là ai về chỗ nấy, trở lại trên quỹ đạo bản thân vốn có. Nên, tiểu Cửu ngươi không thể quay về.” Thanh âm của Vu Phất Vân dần dần bay xa, lại càng thêm rõ ràng truyền tới trong tai Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan phóng nhãn nhìn lại, bên người Vu Phất Vân sớm đã biến mất vô tung, nàng nóng nảy muốn đi tìm nàng, thế nhưng một cước đạp hụt, rơi xuống vách núi.
“A!” Mạnh Thanh Hoan hoảng hốt thét lên, chợt từ trên giường hẹp ngồi dậy, trên trán tràn đầy mồ hôi hột. Nàng ngắm nhìn bốn phía, nhẹ vỗ về ngực, nguyên lai là mộng!
Nhưng nàng biết, đó cũng không phải mộng thông thường. Cho tới nay, nàng không rõ Mạnh Cửu Nhi tại sao lại có ký ức năm năm bị mất của nàng, hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ.
Đoạn ký ức kia, vốn chính là thuộc về tiểu Diệp nhi.
Mà nàng mới thật sự là Mạnh Cửu Nhi.