CHƯƠNG 147: VƯƠNG GIA XẢY RA CHUYỆN RỒI
Editor: Luna Huang
Ban đêm vắng vẻ truyền đến canh thanh giờ tý. Lăng Túc cầm thư Trường Lan giao cho hắn đi tới trước cửa phòng Dạ Quân Ly, hắn thấy phòng đóng kín cửa, bên trong không có chút đèn, chần chờ một lát sau, hắn ở ngoài cửa nhẹ giọng hô: “Vương gia?”
Bên trong phòng không có chút động tĩnh nào, nghĩ hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện tâm tình vương gia nhà bọn họ vốn không tốt, hắn không dám tùy tiện đi vào quấy rối, cũng chỉ có thể thu hồi thư, giữ ở ngoài cửa, nhưng đáy lòng mơ hồ có một loại bất an.
Cửa phòng đóng chặt hắn không có can đảm đẩy ra.
Một đêm an nhàn, thẳng đến hừng đông ngày kế.
Lăng Túc từ buồn ngủ thanh tỉnh lại, nhìn cửa phòng đóng chặt như trước, hắn ngẩng đầu nhìn canh giờ, đã qua thời gian lâm triều, còn không thấy Dạ Quân Ly đi ra, hắn có chút lo lắng.
“Vương gia!” Lăng Túc gõ cửa phòng, nhưng bên trong phòng như trước vô thanh vô tức, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.
Đi tới trước giường, chỉ thấy Dạ Quân Ly thẳng tắp nằm ở trên giường, hai tròng mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt.
“Vương… Vương gia.” Lăng Túc run giọng hô Dạ Quân Ly, nhưng Dạ Quân Ly như trước không có có phản ứng gì, hắn run run đưa tay tiến đến trong mũi hắn, không có hô hấp!
Lăng Túc sợ đến cả người run lên, trong óc hỗn độn chỉ chốc lát, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng cách thời bảy ngày còn ba ngày, vương gia nhà bọn họ làm sao sẽ không có hít thở?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thanh âm nóng nảy của Lưu Cảnh truyền đến: “Vương gia, việc lớn không tốt rồi.” Hắn đầu đầy mồ hôi hột chạy vào, thấy Lăng Túc ở chỗ này, còn không chờ hắn mở miệng, Lăng Túc vội vội vàng vàng lôi kéo cánh tay của hắn khuôn mặt cấp thiết: “Nhanh đi tìm Mạnh cô nương, nói vương gia đã xảy ra chuyện, để cho nàng mau qua đây.”
Lưu Cảnh cũng không biết bí mật trên người Dạ Quân Ly, bởi vậy có chút không giải thích được: “Làm sao vậy? Vương gia hắn…” Lưu Cảnh thấy Dạ Quân Ly nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, trong lòng hồ nghi.
Vọng Thư Uyển.com
Lăng Túc kéo Lưu Cảnh ra khỏi cửa phòng.
Chuyện Dạ Quân Ly là một hoạt tử nhân, phải dựa vào Mạnh Thanh Hoan mới có thể sống sót chỉ có Trường Lan cùng hắn biết.
Bởi vì chuyện như vậy quá mức không thể tưởng tượng nổi, nên người biết càng ít càng tốt. Dạ Quân Ly cũng dặn dò qua, trừ phi vạn bất đắc dĩ không nên nói ra việc này.
Nhưng lúc này Lăng Túc thực sự không có công phu giải thích, hắn quay Lưu Cảnh nói: “Vương gia bởi vì chuyện của nên bị tâm bệnh, hễ bệnh liền không dậy nổi, ngươi nếu là muốn cứu vương gia, liền mau chóng mang Mạnh cô nương về.”
Lưu Cảnh nghe Lăng Túc nghiêm túc nói như thế, không khỏi kinh hãi, hắn vội vàng gật đầu đáp: “Ta đi ngay.” Nói xoay người vội vả ra vương phủ.
Trong Mạnh phủ.
Mạnh Thanh Hoan một đêm đều ngủ không được ngon giấc, buổi sáng tinh thần nàng mệt mỏi, vô tinh đả thải tựa ở trước cửa sổ nhìn phong cảnh phía ngoài.
Vân Thường bưng đồ ăn đi đến: “Cô nương, tới dùng cơm đi.”
Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ, đã thấy một đạo nhân ảnh rơi xuống tiến đến, cùng lúc đó ám vệ canh giữ ở Tô Hòa uyển cũng nhảy ra ngoài, chuẩn bị bắt thích khách.
“Là ta.” Lưu Cảnh vỗ vỗ bụi trên tay áo, không ngừng oán thầm ở trong lòng, nếu không có bởi vì tình huống đặc thù, hắn có thể leo tường đi vào sao?
Mấy ám vệ thấy là người một nhà lại ẩn đi.
Mạnh Thanh Hoan kinh ngạc nhìn một màn này, người của Dạ Quân Ly ở Mạnh phủ nàng là biết đến, nhưng nàng không biết trong viện này còn có ám vệ.
Chính khiếp sợ, chợt nghe thanh âm dồn dập của Lưu Cảnh truyền đến: “Cô nương, vương gia đã xảy ra chuyện, Lăng Túc thỉnh cô nương đi nhìn một cái.”
Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan trầm xuống, sắc mặt nhất thời cứng đờ, gặp chuyện không may? Vậy yêu nghiệt đã xảy ra chuyện gì? Các thời hạn bảy ngày còn ba ngày, lúc này Dạ Quân Ly sẽ xảy ra chuyện gì?
Nàng đầu tiên nghĩ đến chính là Lăng Túc bọn họ hợp mưu, gạt nàng đi gặp Dạ Quân Ly, vì vậy đầu óc động.
Luna: Đau lòng quá Đà Nẵng ơi, cố lên, cố lên!!!