CHƯƠNG 106: GẶP MẶT

Editor: Luna Huang
“Tiểu Cửu.” Thanh âm của Trường Lan thanh nhã như trước, tán dưới ánh trăng thanh lương.

Mạnh Thanh Hoan lẳng lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng Trường Lan mặc một bộ bạch y nho nhã, phong tư phiêu phiêu, mâu tử thâm trầm như mực tỏa ra một vầng trăng sáng, quang hoa diệu nhân.

“Dạ Quân Ly là một người cố chấp, hắn đối với bằng hữu thập phần tín nhiệm, mà nếu hắn nhận định một người, tất nhiên là cả đời.” Hắn dừng một chút, khẽ cười một tiếng: “Tin tưởng hắn tuyệt sẽ không phụ ngươi.”

Mạnh Thanh Hoan có chút ngoài ý muốn, nàng thật không ngờ Trường Lan sẽ nói những thứ này với nàng.

“Cảm tạ ngươi, mặc kệ sau này phát sinh cái gì, ta cũng sẽ tự cố gắng nhiều nhất có thể bồi bên người của hắn.” Đây là trả lời tốt nhất Mạnh Thanh Hoan có thể đưa ra.

Trường Lan gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người tiêu thất trong bóng đêm ánh trăng như nước.

Mạnh Thanh Hoan đóng cửa phòng, hít sâu một hơi, nàng nhìn chằm chằm sơn tảo trên đĩa trong tay, trong óc thoáng hiện dáng dấp Dạ Quân Ly hái sơn tảo cho nàng.

Yêu nghiệt này rõ ràng có thể tự mình đưa tới cho nàng, lại để Trường Lan mang đến, chỉ sợ là dùng chút tâm tư? Nên Trường Lan mới có thể nói với nàng như vậy!

Trước bất luận Trường Lan có ý định với nàng hay không, chỉ bằng vào cách làm của Dạ Quân Ly, mặc dù Trường Lan có một chút tình cảm không rõ cũng sẽ kịp thời bóp chết.
Bởi vì, Dạ Quân Ly tin tưởng hắn!

Mạnh Thanh Hoan nghĩ lung tung như vậy, nàng khẽ cười lắc đầu. Nghĩ thầm tất nhiên Dạ Quân Ly đa tâm liễu, bởi vì nàng nhìn lại, Trường Lan là quân tử ôn nhuận thế gian này khó có được.

Nàng tản ra nghĩ cách loạn tao tao đáy lòng, lấy sơn tảo lên thưởng thức, đáy lòng tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Ngày kế, Trường Lan liền dẫn nàng ly khai Thiên Huyền quan, ngược lại đến Linh Thánh tự nam giao, chùa miểu này có chút rách nát, bên trong chùa cũng chỉ có mấy tăng nhân.

Đi tới thiện phòng hậu viện, Mạnh Thanh Hoan nhìn thấy Lưu Cảnh, hắn ăn mặc tăng phục thông thường, phía sau mơ hồ có vết máu chảy ra, sắc mặt nhìn qua cũng có chút khó coi.

Vọng Thư Uyển.com
Thấy Mạnh Thanh Hoan, Lưu Cảnh vội vội vàng vàng đứng lên: “Cô nương, ngươi đã đến rồi.”

“Lưu Cảnh, ngươi làm sao?” Mạnh Thanh Hoan nhất thời chưa phản ứng kịp.

Mi tâm của Trường Lan vặn một cái, thán nói: “Thích khách thích sát giết các ngươi có một trốn thoát. Chuyện vương gia giả trang Lưu Cảnh rất có thể bị vạch trần, mà Lưu Cảnh lúc đó vì cứu ngươi bị thương cũng rất có thể bị truyền đi, vì để ngừa vạn nhất, không cho người hoài nghi, Lưu Cảnh chỉ có thể chịu vết thương hệt như trúng tên độc.”

Mạnh Thanh Hoan hút lương khí một cái, cứu của nàng không phải là Lưu Cảnh mà là Dạ Quân Ly, là vì để cho người khác khả nghi, Lưu Cảnh lại thụ phần thống khổ này.

Bọn họ đối mặt địch nhân đến tột cùng là có đáng sợ dường nào, mới có thể để cho bọn họ cẩn thận từng bước, cẩn cẩn dực dực.

“Lưu Cảnh, ngươi…” Mạnh Thanh Hoan có chút tâm nắp, Dạ Quân Ly bị thống khổ một lần, lúc này Lưu Cảnh vẫn còn chịu một lần, đây hết thảy đều là bởi vì nàng, nàng cảm thấy tự trách, nếu như mình có bản lĩnh phòng thân, không cần người khác bảo hộ.

“Cô nương yên tâm, y thuật của Trường Lan có thể làm giả, thương sau lưng ta nhìn qua rất hãi nhân, kỳ thực chẳng qua là thương trên da thịt, bệnh trạng trên mặt cũng là kiệt tác của Trường Lan, ta căn bản là không có thụ khổ gì.” Hắn vỗ vỗ ngực mình, nụ cười trên mặt như ánh dương quang ấm áp.

Mạnh Thanh Hoan chất vấn ngẩng đầu nhìn Trường Lan.

Trường Lan gật đầu, khóe môi hơi cong: “Ngươi nghĩ rằng danh hào y tiên của ta thực sự là hư danh sao?”

Mạnh Thanh Hoan cười khúc khích, lòng ưu thương bình phục rất nhiều. Lại vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến thanh âm tang thương già nua của tăng nhân các ngươi: “A di đà phậtm thí chủ, bên ngoài có rất nhiều quý nhân đến, nói là tới tìm các ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play