Phiên đặt bài hát hôm nay bắt đầu rồi, Vọng Thư hít sâu một chút rồi bắt đầu phát thanh:

“Hôm nay là ngày 18 tháng 6, ngày thứ 169 của lịch Gregory[1], cách này cuối năm còn 196 ngày.”

[1]lịch Gregory, còn gọi là Tây lịch, Công lịch, Dương lịch, là lịch được sử dụng ở hầu hết các nơi trên thế giới. Nó được đặt theo tên của Giáo hoàng Grêgôriô XIII, ông đã giới thiệu lịch này vào tháng 10 năm 1582.

“Theo dòng lịch sử, ngày này là ngày Lý Uyên lên ngồi, thành lập nhà Đường, là ngày Napoleon bị đánh bại ở trận Waterloo, là ngày đồng chí Phạm Hùng nhậm chức chủ tịch ở Việt Nam……Nhưng những điều này không có quan hệ gì với mình.”

“Mình cẩn thận nhớ lại ký ức, cứ mỗi 618 chúng đều trở thành những chuyện vụn vặt thường này, trở nên mơ hồ, không rõ, không có một ký ức gì.”

“Nhưng bắt đầu từ năm nay, nó đã trở nên lấp lánh.”

“Bởi vì—”

“Mình muốn lặng lẽ chúc một người.”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Mới vừa nghe câu đầu tiên trong lòng Lăng Việt đã nhảy dựng, không biết vì sao trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Cậu đem quả bóng trong tay ném vào rổ, không nói câu gì mà vội vàng rời đi.

“Đây là một yêu cầu từ một thính giả nặc danh nào đó, 《 Sinh nhật vui vẻ 》là dành cho người có sinh nhật hôm nay.”

—Có phải của Vọng Thư không?

Cậu nghe được giọng nói của Vọng Thư thì nở một nụ cười nhàn nhạt, trái tim trong lòng ngực nhảy càng lúc càng nhanh. Khiến cậu không quan tâm đến mọi thứ, chạy vọt vào phòng phát thanh để tìm cô hỏi cho rõ ràng.

Cậu đi đến chiếc ghế đặt trên sân trường, cầm áo khoác đồng phục của mình lên, sau đó cảm thấy điện thoại trong túi của mình hơi rung lên, nhìn thoáng qua:

【 Vọng Thư: Sinh nhật vui vẻ! 】

!!!

Thật là cô!



Từ Diệc Minh đang gọi tên rồi đuổi theo cậu, đang buồn bực thì đã bị Lăng Việt ôm lấy. Sau đó nhìn thấy gương mặt đang tỏa nắng của cậu:

“Là Vọng Thư chúc tao sinh nhật vui vẻ!” Lăng Viết thấp giọng nói.

“À? Chắc không phải đây, hôm nay cũng đâu phải sinh nhật của mình mày.”

“Chắc là do ai đặt bài hát cho mày thôi.”

“Mày không hiểu đâu.” Lăng Việt lắc lắc đồng phục, nhìn về những người trên sân bóng đang phất phất tay với cậu. Trước tiên cậu rời sân bóng, bóng người luôn luôn trầm ổn lại lộ ra chút hơi thở vui vẻ.

Từ Diệc Minh không hiểu, lúc sáng cậu ta vẫn còn là người đang buồn bã, than trời trách đất nhưng tại sao bây giờ Lăng Việt lại tự tin như vậy, cậu cũng vội vàng đuổi theo: “Nói rõ đi!”

Lăng Việt cười: Chuyện này là chuyện ai cũng nghe được nhưng bây giờ chỉ là bí mật của hai người.

Từ Diệc Minh thấy cậu ta không nói, tức chết rồi.

Lúc trước cậu còn can tâm tình nguyện làm máy bay yểm trợ, vì Lăng Việt mà đấu tranh anh dũng còn cái tên đáng ghét này lại dùng xong liền vứt, trọng sắc khinh bạn, đúng là tiếc mà!

Từ hành lang khu dạy học đi đến, đi được nửa đường thì Từ Diệc Minh phát hiện người vẫn luôn đi bên cạnh cậu ta-Lăng Việt đột nhiên rẽ phải. Cậu bất ngờ, đi chậm hai bước, trơ mắt nhìn cậu ta vào phòng học.

Hai tay Lăng Việt cắm túi quần, khóe môi hơi giơ lên. Đi từ tổ một sang tổ hai mới phát hiện.

Hình như không đúng lắm.

Tại sao chỗ của cậu lại có một đám người không quen, không biết đang ngồi, còn dùng một vẻ mặt kinh ngạc, mê mang nhìn chằm chằm cậu vậy?

Trong nháy mắt hình như đã đoán được cái gì, vội vàng xoay người đi ra ngoài, nhìn người đang cố gắng nhìn cười ở cửa-Từ Diệc Minh:

“Ha ha ha ha ha ha ha, đây là lớp 10A2”

“Mày cũng có ngày hôm nay!”



“Tao chỉ muốn hỏi mày là có xấu hổ không? Có muốn chui lỗ không? Có muốn nửa đêm nhảy khỏi trái đất không?”

“Vui quá hóa buồn à, vui quá hóa buồn.”

“Đường đường là nam thần học giỏi trong số vô số các bạn học nữ mà lại có một ngày đi nhầm lớp, ha ha ha ha ha ha!”

Lăng Việt dùng ánh mắt lạnh lùng để che giấu đi sự xấu hổ, uy hiếp nhìn Từ Diệc Minh.

Nhưng Từ Diệc Minh khó lắm mới có cơ hội cười nhạo cậu tại sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Ngay khi về lớp đã đem chuyện này phát tán đi, làm cho ồn ào huyên náo.

Vào tiết tự học buổi tối, Ninh Chu gửi một tấm hình đoạn chat vào nhóm chat khu thi đấu đông.

【@Chú Chó Đẹp Nhất Thế Giới: Có ai biết bạn nam đi nhầm lớp của chúng ta trước tiết tự học không? Mặc dù bộ đồng phục khá nát nhưng mà cái cái khí chất nổi bật đó không có gì mà có thể che lấp được, đẹp trai quá!!! Mình thích thiếu niên có khí chất giống vậy đó!

Không cần phải quen cậu ấy đâu, chỉ cần chị em tốt gửi mình mấy tấm ảnh của cậu, mình lưu vào điện thoại, vậy là được rồi!!! 】

Gần một trăm lượt thích phía dưới, hơn 50 lượt chia sẽ.

Điều buồn cười là hàng loạt nữ sinh của lớp cậu ta đều bình luận là【Cảm ơn soái ca đi nhầm phòng, phát cho mình một chút phúc lợi.】

Còn có người không nói lời nào, chỉ gửi một tấm ảnh, thêm dòng chữ【Không cần cảm ơn.】

Đó là tấm hình Lăng Việt đang ôm quả bóng rổ, nghiêng người dựa vào hàng rào trên sân bóng rổ. Không khí ảm đạm, chỉ có một bóng đèn đường nhẹ nhàng chiếu vào đường nét hoàn mỹ trên mặt cậu. Giống như cả người cậu đều phát sáng, làm mọi người can tâm tình nguyện ngắm nhìn cậu, bị cậu hấp dẫn.

Tấm ảnh này hơn 200 lượt thích, còn nhiều hơn lượt like bài viết.

Ninh Chu ở trong nhóm chat bực tức:

【Ninh Chu: Người bình thường khi đi nhầm lớp đều bị mọi người cười nhạo, Lăng Việt đi nhầm lớp lại được mọi người mê muội.】

【Ninh Chu: Quả nhiên nhan sắc chính là công lý.】

Vọng Thư nhìn tin nhắn trong nhóm, cố đi đi nhắn tin riêng với Lăng Việt: “Hôm nay cậu đi nhầm lớp sao?”

Cô nhìn thấy ba dấu chấm đang nhảy lên, lại thấy “đối phương đang nhập tin nhắn”, cuối cùng cũng biến mất:

“Ừm, lúc ấy mình vui quá.”

Mặt Vọng Thư đỏ lên, đem điện thoại nhét vào phía dưới, xấu hổ che mặt.

Lăng Việt đang ám chỉ điều gì sao?

Hừ.



Rất nhanh, kỳ nghỉ hè liền đến. Mọi người thi xong cuối kỳ, còn không nghỉ ngơi được mấy ngày thì liền vội vàng tham gia trại hè hoặc các cuộc thi, nỗ lực vì tương lai của chính mình.

Vọng Thư không có thời gian để buồn vì không được gặp Lăng Việt hai tháng mà đã bị các giáo viên văn kéo đi học thêm. Bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi Viết Sáng Tạo. Giữa tháng 7, cô chính thức đi Yến Thành thi đấu.

Lúc đến Yến Thành đã là buổi tối, cô chỉ kịp chụp ánh nắng chiều của Yến Thành. Đăng lên Weibo, nói là mình đã đến. Điện thoại cô bắt đầu rung, không ngừng nhận được thông báo về lượt thích và bình luận cổ vũ của các bạn học.

Lúc này, cô nhận được một thông báo ngoài ý muốn, là tin nhắn của Lăng Việt.

【Lăng Việt: Vọng Thư, mình nhìn thấy bài viết của cậu, cậu đi Yến Thành tham gia chung kết Viết Sáng Tạo rồi sao?】

Vọng Thư nhẹ nhàng cắn ngón trỏ, những người không thân thiết lắm chỉ thích hoặc bình luận, còn những người thân thiết sẽ đến nhắn tin riêng. Giống như Quý Ngâm Thu vậy, bình thường sẽ nhắn tin với cô.

Hành động này của Lăng Việt, hình như có chút vượt qua giới hạn.

【Vọng Thư: Đúng vậy.】

【 Lăng Việt: Điều kiện bên đó thế nào? 】

【Vọng Thư: Cô Viên dẫn mình ở một khách sạn kế bên sân thi đấu, rất sạch sẽ.】

【Lăng Việt: Nghe nói mùa hè Yến Thành thường xuyên mưa to, cậu chú ý an toàn nhé, thi thật tốt nha!】

【Vọng Thư: Cảm ơn~ Cậu đến Bắc Hoa tham gia trại hè sao? Cậu ở ký túc xá đúng không, điều kiện thế nào vậy?】

Lăng Việt nhướng mày nhìn điện thoại đang cầm trên tay. Học sinh trường Giang thành đa số đều tham gia trại hè vật lý, chỉ có một số ít tham gia lập trình. Thậm chí còn có người không tham gia, dù sao thì trại hè này cũng có thể xin vào.

Nhưng mà cậu không nói gì cả, không nói cậu tham gia trại hè.

Tại sao Vọng Thư lại biết cậu ở ký xá?

Cậu khẽ mím môi, chơi xấu gõ một dòng chữ.

【Lăng Việt: Hoàn cảnh khá tốt nhưng mà mình thích khu thi đấu đông năm ngoái hơn.】

【Vọng Thư: Tại sao vậy?】

【Lăng Việt: Tại vì lúc đó mọi người đều ở đó.】

Vọng Thư trực tiếp đập mặt vào gối, nhét điện thoại phía dưới gối, xấu hổ mà báu vào chiếc gối. Lời này nói ra rất dễ làm người ta hiểu sai.

Mọi người là ai chứ, có phải chỉ một người không?

Tại sao lúc trước Lăng Việt lịch lãm như vậy mà bây giờ lại trở nên……Chủ động.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tác giả: Tôi cẩn thận nhớ lại mọi thứ liên quan đến số 618 trong cuộc đời mình. Ký ức ào ào lướt qua như một cơn sóng, phát hiện đó là ngày túi tiền của tôi tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play