Bên này vừa mới an ủi được hai câu, bên kia Tiết Trình đã không còn kiên nhẫn nữa, nói năng lung tung:

“Anh ơi, chị à, mau nghĩ cách cứu em với!”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

“Em gọi hai người là ba là mẹ còn không được sao!?”

“Ba!!! Mẹ!!!”

Vọng thư cùng lăng càng quỷ dị mà nhìn nhau liếc mắt một cái, lập tức liền nhớ tới ngày hôm qua quý ngâm thu ở trong đàn câu kia “Cha mẹ tình yêu”.

Vọng Thư và Lăng Việt nhìn nhau một cách kỳ lạ, hai người lập tức nhớ đến câu nói của Quý Ngâm Thu trong nhóm chat hôm qua “Tình yêu của cha mẹ”.

Cô buông lỏng vạt áo của Lăng Việt như điện giật, cố gắng  tránh đi ánh mắt của cậu ấy, cúi đầu xuống nhưng lỗ tai đã đỏ ửng lên.

Cứu mạng!

Phản ứng này của Lăng Việt, chắc cũng đã thấy tin nhắn kia rồi!

Lăng Việt dừng lại một chút, đi đến bên phía Tiết Trình: “Nói bậy cái gì đó?”

Bây giờ Tiết Trình cũng chẳng muốn quan tâm đến cái này:

“Sao mày tay không đến chỗ này?”



“Con chó này dữ lắm, hay là hai người chạy nhanh đến tìm bác bảo vệ trường đi!”

“Không sao đâu.” Lăng Việt đi đến cách con chó khoảng hai bước chân rồi ngồi xổm xuống: “Chó ngoan, lại đây!”

Vọng Thư sợ hãi nhìn về bên đó, chỉ thấy chú chó vàng lớn oẳng một tiếng, vui vẻ mà nhảy cả bốn chân vào lòng Lăng Việt. Thản nhiên liếm cánh tay cậu, cái đuôi vẫy như cánh quạt.

Tiết Trình đổi chiều ôm cây, cậu ta không nhìn thấy gì dưới tàng cây nên lo lắng muốn chết:

“Tại sao không nghe tiếng nữa vậy?”

“Chó đã chết hay người đã đi rồi?”

“Miệng quạ.” Vọng Thư đi đến bên đó, đứng phía sau lưng Lăng Việt, đứng lấp lo đầu ra, thấy con chó bên kia đang lè lưỡi nhìn cô cười: “Không phải chó rất ngoan sao?”

“Tại sao cậu lại bị nó rượt vậy?”

Cô thử chạm vào đầu nó, con chó còn chủ động cọ cọ vào tay cô, cứ như đang cọ vào trái tim nó vậy.

“Tiết Trình, mau xuống đi, con chó không cắn cậu đâu.”

“Nhưng mà chân mình đau quá, giúp giúp giúp”

Vọng Thư đứng ở dưới tàng cây, cẩn thận quan sát cậu ta: “Nhưng mà trên đùi cậu hình không bị gì cả.”

“Thật không?” Tiết Trình nửa tin nửa ngờ leo xuống, nhìn trái ngó phải chân của mình. Chỉ vào cổ chân của mình rồi la lên: “Cậu nhìn đi! Có một vết xước đây này!”

Đúng thật là có một vết xước dài hơn một đốt ngón tay, không đổ máu nhưng là trầy da.

“Này đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại.” Vọng Thư cau mày lại.

Lăng Việt cũng đi đến nhìn một chút, nhưng con chó đó vẫn nhiệt tình bám gót chân cậu, khiến Tiết Trình sợ đến mức trực la lên, nhảy lên người Lăng Việt, giống như một con gấu Koala treo trên người cậu.

Lăng Việt bị cậu ta nhảy lên thiếu chút nữa đã ngã về sau, nhưng may cậu thường xuyên tập thể thao nên cơ bắp cũng phản ứng không tồi, kịp thời ổn định cơ thể: “Này, xuống đi!”

Hai tay Tiết Trình siết chặt bờ vai Lăng Việt, vùi đầu vào cổ cậu: “Không đâu!”

“Ba Lăng, ba bế con một chút đi~”

Nói xong còn leo lên một chút.

“Mày cũng phải 70kg đó, eo tao đều bị mày kẹp đến mức đau không còn cảm giác.”

“Không có! Tao chỉ có 69!”

“Con trai mà nói eo cái gì!”

“Mày thật sự đau eo à!”

Vọng Thư:……



Lăng Việt có chút tuyệt vọng nhìn Vọng Thư, sau đó lại uy hiếp Tiết Trình: “Này nói bầy nữa là tao ném mày xuống dưới đó.”

“Được được được, không nói nữa.”

Con chó lại nhiệt tình một lát nữa, sau đó lại chạy đến bãi cỏ xanh ở cổng trường chơi.

Tiết Trình lúc này mới nhảy xuống từ lưng Lăng Việt, nhìn chân của chính mình rồi thở ngắn than dài.

Trong khi đợi xe taxi, Vọng Thư gọi cho giáo viên phụ đạo nói rõ tình huống hiện tại, tiện thể xin nghỉ giúp ba người, nói là muốn đi bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh dại.

Giáo viên dạy thực tập là một đàn anh rất nhiệt tình, hỏi thêm vài câu nữa rồi suy đoán con chó đó chắc là của siêu thị nuôi. Nói muốn chờ Tiết Trình chích ngừa xong sẽ đi đến phòng bảo vệ lấy camera, sau đó đi đòi bồi thường.

Vọng Thư cảm ơn anh ta, xoay người lại thì thấy Lăng Việt đang ghét bỏ Tiết Trình: “Mày coi lại mày đi, ngày mùa đông mà cò mang giày Tod, còn không mang vớ.”

“Nhất định phải để lộ mắt cá chân ra bên ngoài.”

“Nếu không để lộ thì có thể bị thương sao?”

Tiết Trình tức giận: “Không phải tao là nạn nhân vô tội sao?”

“Người mày nên nói là thủ phạm, thủ phạm là con chó đó kìa!”

“Nhưng mày vừa rồi còn sờ đầu nó, còn gãi cằm nó nữa!”

“Trợ Trụ vi ngược! Tiếp tay cho giặc! Không biện thị phi! Lòng ta hảo lãnh!”

“Trợ Trụ vi ngược*! Tiết tay cho giặc!Không phân đúng sai! Lòng tao lạnh quá!”

*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”. (Cre: GG)

Lăng Việt: …..

Vọng Thư cảm thấy cậu ấy muốn đánh chết Tiết Trình.

Cũng may lúc này xe taxi tới mới cứu cái mạng nhỏ của Tiết Trình.

Nhưng vừa rồi cô cũng cảm thấy rất chua. Vì mưới vừa rồi, ngón tay thon dài của cậu sờ từ trán đến chổ chú chó, lại chuyển đến phía dưới, uống cong đầu ngón tay gãi gãi cằm vài cái, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Làm cho cô muốn trở trành chú chó lông xù đang làm nũng với cậu.

“Bác tài, đi đến bệnh viện gần nhất hoặc là nơi tiêm vắc-xin bệnh dại, cảm ơn.”

“Được rồi.”

Cửa sổ trong xe đang đóng chặt, điều hòa cũng đang mở nhưng vẫn cứ ngột ngạt.

Điều hòa trong xe chắc là đã lâu chưa vệ sinh, thổi ra đều mang vị của nấm mốc, lẫn với mùa của bao da ghế rẻ tiền còn sót lại làm Vọng Thư cảm thấy có chút khó thở. Giống như trong lồng ngực đam kẹt một khối bông lớn đã ướt đẫm nước, cố gắng hít thở thật nhiều mới đủ oxi.

Cô mở của sổ xe, một làn gió lạnh sảng khoái tràn vào, chỉ làm dịu đi một chút cảm giác ngột ngạt.

Nhưng chưa được bao lâu bác tài đã lên tiếng nhắc nhở: “Cô bé, cháu đừng mở cửa sổ, trời hôm nay quá lạnh, đông cứng tay đấy!”

Đợi rét lớn đang đến gần, đây cũng là lúc mùa đông lạnh nhất. Mấy ngày nay cũng chưa thấy bóng dáng của mặt trời, bầu trời cứ âm u, giống như là muốn tuyết rơi.

Cái lạnh trộn lẫn với ẩm ướt của mùa đông phương Nam như muốn chạm đến tận xương.

Vọng Thư vì vậy đóng cửa sổ lại.

Quay đầu lại, tựa lưng vào ghế, lại ngoài ý muốn lại nhìn thấy ánh mắt của Lăng Việt qua gương chiếu hậu.

Rõ ràng là không cố ý nhìn cậu nhưng Vọng Thư lại cảm tháy chính mình là người bắt được ở hiện trường vụ án. VÌ vậy, cô nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, làm bộ không để ý đến.

Một lúc sau lại lén lút nhìn.



Vài lần như vậy, sự chú ý cũng đã bị dời đi, cảm giác khó chịu của say xe đã nhẹ đi rất nhiều.

Cũng may là bệnh viện cũng rất gần nơi này. Tiết Trình đi vào chích, Vọng Tư đứng bên ngoài thả lỏng một chút, hít một hơi đầy khí lạnh, cảm giác lâng lâng trong bụng cũng đã giảm đi rất nhiều.

Nàng đem đông lạnh đến hồng hồng tay đặt ở miệng phía trước, ha một ngụm nhiệt khí, hoạt động một chút ngón tay, lại trên mặt đất khiêu hai hạ.

Cô đem bàn tay đỏ ửng ở trước miệng, phả vào một làn hơi nóng, di chuyển ngón tay, lại nhảy hai lần trên mặt đất.

Lăng Việt và Tiết Trình rất nhanh đã ra tới, thương lượng cùng Vọng Thư: “Chúng ta ngồi tàu điện ngầm đi về đi.”

Tiết Trình phản đối:

“Hả? Taxi chỉ có 8 tệ, còn ngồi tàu điện ngầm mỗi người 2 tệ mà còn phải đi đến bốn năm trăm mét nữa đấy!”

“Chúng ta ngồi taxi đi, tao bao!”

“Ai muốn mày bao?” Lăng Việt rất chán ghét cậu ta: “Lấy 8 tệ đó mua mấy đôi vớ để dành đi!”

Tiết Trình: …..

“Nhưng mà.”

“Nhưng cái gì mà nhưng, ngồi tàu điện ngầm đi.” Tay Lăng Việt đè lên vai Tiết Trình, giống như năm ngọn núi trên bàn tay, khiến Tiết Trình không thể dứng dậy nhảy nhót.

Dùng bạo lực y hiếp người phản đối xong cậu quay đầu lại hỏi Vọng Thư: “Ngồi tàu điện ngầm về không sao chứ?”

Vọng Thư lắc đầu.

Bọn họ quyết định về trường học trước, chuyện xem camera để giữa trưa mới nói.

Lúc về đến phòng học, tiết một vẫn chưa kết thúc.

Hai người ngồi vào chỗ ngồi, Lăng Việt lùng tìm hai ngăn trong cặp, lấy ra rồi đưa cho Vọng Thư một viên kẹo: “Ăn không?”

Vọng Thư chưa bao giờ ăn kẹo trong lớp nhưng vẫn nhận lấy. Vụng trộm mở vỏ kẹo ra sau đó nhét kẹo vào trong miệng. Dùng lưỡi đẩy viên kẹo vào má bên trái, sau đó dùng tay trái chống cằm, tay phải cầm bút, giả vờ như đang chú ý lắng nghe.

Nhưng mà một chữ cũng chưa viết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play