Thẩm Ngạn cúp điện thoại, anh đi vài bước tới gương rồi chỉnh sửa lại quần áo của mình, dì Vương bên cạnh thấy vậy che mồm cười: "Không cần sửa nữa đâu, đẹp trai rồi!"
Thẩm Ngạn đơn giản sửa soạn lại một chút, rồi nhờ y tá đưa cho một chiếc khẩu trang đeo vào, xong anh bắt đầu hồi hộp ngồi chờ Mục Vô Nhai.
Nửa tiếng sau, Mục Vô Nhai đúng giờ mà xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Hắn khoác lên người chiếc blazer màu đen hiệu Burberry, cùng cặp kính râm quá khổ trên mặt. Tóc hắn không vuốt ngược ra sau như lần đầu gặp mặt, mà chỉ tùy ý để lòa xòa trên trán, hắn tựa vào khung cửa, rồi nghiêng người vào phòng. Nếu không phải vì khuôn mặt đẹp trai đầy ý cười đó, trông hắn đã thật sự giống mấy gã bảo kê rồi.
"Ngài Mục." Dì Vương thấy hắn trước, vui vẻ gọi.
Vốn Thẩm Ngạn đang nắm chặt hai tay ngồi trên ghế, lúc này vội vã đứng bật dậy, anh bất chợt cảm thấy mình phản ứng hơi quá, lập tức cẩn trọng lại.
Mục Vô Nhai tháo kính râm xuống, cười nói: "Dì Vương vất vả rồi, cháu đến đón anh trai đi ăn."
Dì Vương quay sang Thẩm Ngạn nói: "Cậu Thẩm đi ăn với ngài Mục đi, đừng lo, tôi sẽ trông nom ở đây."
Hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh, tuy cơ thể Thẩm Ngạn không khỏe không thể đi nhanh được nhưng anh vẫn cố theo sát Mục Vô Nhai, sợ hắn không vui.
Đi được vài bước Mục Vô Nhai bỗng dừng chân, hắn quay lại nhìn Thẩm Ngạn rồi đứng bên cạnh anh.
Thẩm Ngạn đang định hỏi có chuyện gì, hắn đã cúi đầu cười nói: "Em đếm một, hai, ba rồi cùng bước chân phải nhé."
"Nào, một, hai, ba, bước."
Sau khi Mục Vô Nhai thích ứng được với tốc độ của Thẩm Ngạn, hắn ngẩng đầu cười: "Ừm, rất dễ chịu."
Trong lòng Thẩm Ngạn bỗng xuất hiện một cảm giác quen thuộc khó tả, anh cẩn thận nói: "Mục tổng, 3 vạn tiền phẫu thuật của ba tôi..."
Mục Vô Nhai đột ngột đứng lại, hắn nhìn Thẩm Ngạn cười: "Mục tổng? Ai bảo anh gọi em như vậy?"
Thẩm Ngạn không biết làm sao, lúng túng đáp: "Vậy tôi..."
Mục Vô Nhai nói: "Nghe không thoải mái, đổi đi."
"Ngài, ngài Mục..."
"Đổi tiếp."
"Ngài Mục Vô Nhai..."
"Đổi."
Thẩm Ngạn nhất thời không tài nào nghĩ ra cách xưng hô nào, sau một hồi im lặng, anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Mục Vô Nhai, Mục Vô Nhai không chút sốt ruột nào mà im lặng chờ anh, Thẩm Ngạn chợt thấy ý cười trong mắt hắn, đột nhiên vô ý thức thốt lên: "Vô Nhai?"
Mục Vô Nhai gật đầu cười nhẹ: "Ừm."
Hệt như ba năm về trước.
Thẩm Ngạn cúi đầu, khó chịu kéo khẩu trang, hai mắt dần đỏ lên, anh nghiến răng kìm lại vẻ chua xót trong mắt, nhưng lại không nhịn được.
Hai y tá đang đùa giỡn gần đi qua, Thẩm Ngạn vội vàng quay đi, anh không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Mục Vô Nhai bỗng vươn tay trái nâng cằm anh lên, tay phải cầm kính râm rồi đeo lên cho Thẩm Ngạn: "Không sao, như này thì không ai thấy nữa rồi."
Thẩm Ngạn run khẽ: "Cảm ơn..."
Mục Vô Nhai cười nói: "Anh, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
-
Mục Vô Nhai đưa Thẩm Ngạn đến một nhà hàng Nhật rồi chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, Thẩm Ngạn nhìn quanh, khẽ lẩm bẩm: "Nhà hàng này..."
Mục Vô Nhai cong môi: "Đúng vậy, đây chính là chỗ mà năm đó anh luôn nói là muốn đưa em đi ăn."
Thẩm Ngạn lắp bắp: "Cậu, cậu vẫn... còn nhớ à..."
Mục Vô Nhai mở cuốn menu trên bàn, đẩy đến trước mặt Thẩm Ngạn: "Đương nhiên là nhớ, lúc đó cả hai chúng ta đều nghèo, nhìn có thích đến đâu cũng không đủ tiền, bây giờ khác rồi, em bỗng thấy chỗ này hơi kém chút, thật là... nên nói thế nào nhỉ? Cảnh còn người mất?"
(物是人非: vật vẫn còn nguyên như cũ, mà người đã không còn là người cũ nữa)
"Đúng vậy, lúc đó... đáng lẽ tôi nên đưa cậu tới đây một lần..." Thẩm Ngạn nói xong vội vàng cúi đầu, ánh mắt chằm chằm vào thực đơn, nhưng lại như không thấy thứ gì.
Thấy Thẩm Ngạn im lặng không gọi món, Mục Vô Nhai vươn tay chỉ vào menu: "Anh, ăn thử món này đi, đảm bảo anh sẽ thích."
Thẩm Ngạn nhanh chóng đáp: "Được, vậy gọi món đó đi."
Mục Vô Nhai gọi phục vụ, thành thục gọi đồ ăn xong, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt khó tin của Thẩm Ngạn, cười hỏi: "Sao vậy? Sao lại ngạc nhiên như thế."
Thẩm Ngạn nói: "Cậu hình như rất quen với chỗ này nhỉ."
Mục Vô Nhai hớp một ngụm nước: "Đến thường xuyên đương nhiên phải quen rồi."
Thẩm Ngạn nắm chặt hai tay dưới bàn, anh muốn hỏi tại sao Mục Vô Nhai lại hay tới đây, nhưng do dự hồi lâu rồi lại đành nuốt ngược câu hỏi đó vào lòng.
Mục Vô Nhai đặt cốc nước xuống rồi hỏi vài câu về bệnh tình của ba Thẩm Ngạn, anh trả lời từng câu một, Mục Vô Nhai hỏi tiếp: "Anh à, ba năm qua anh không nhận đóng phim nào đúng không?"
Thẩm Ngạn gật đầu: "Ừm, phải chăm sóc ba, không làm gì được."
"Vậy bây giờ anh có phải là không nỡ rời khỏi công ty giải trí đó không?"
Thẩm Ngạn có chút khó hiểu: "Chẳng có gì mà không nỡ cả."
Mục Vô Nhai cười nói: "Vậy hủy hợp đồng đi, tiền bồi thường và sau đó em sẽ lo."
Thẩm Ngạn sững sờ.
Nhưng hủy hợp đồng xong thì viện phí của ba anh phải làm sao? Anh nên làm thế nào để trả nợ cho Mục Vô Nhai? Nếu không có thu nhập thì anh khác gì thứ vô dụng chứ? Thật sự phải làm một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt ư? Sau này những nhu cầu cơ bản đều bị hạn chế bởi Mục Vô Nhai, thế này bản thân còn là một Thẩm Ngạn với lòng tự trọng mạnh mẽ không?
Những câu hỏi này nhanh chóng quanh quẩn trong đầu Thẩm Ngạn, sau đó anh nói: "Được."
So với những điều kia, hiện tại anh càng sợ sẽ làm phật lòng Mục Vô Nhai hơn.
Mục Vô Nhai cười: "Dứt khoát vậy sao? Xem ra anh thật sự không lưu luyến gì công ty đó nhỉ."
Thẩm Ngạn cúi đầu, không đồng ý cũng không phản bác.
Đang nói chuyện thì phục vụ mang món ăn mà bọn họ đã gọi lên.
Mục Vô Nhai nhìn Thẩm Ngạn xuyên qua người phục vụ đang bày đĩa.
Ba năm rồi, Thẩm Ngạn vẫn dứt khoát như vậy.
Cũng giống như khi đó hắn tỏ tình vậy.
Ba năm trước, do áp lực từ gia đình, hắn không thể không quay về, trước khi đi còn để lại cho Thẩm Ngạn một bức thư.
Bức thư chứa đầy sự lưu luyến của hắn với Thẩm Ngạn.
Có quỷ mới biết được lúc đầu hắn đã nghĩ thế nào khi viết bức thư đó, nếu bây giờ nhìn lại có lẽ hắn sẽ tự cảm thấy buồn nôn với chính mình.
Đúng là tuổi trẻ bồng bột.
Nhưng khi đó, xem như là hắn khi còn trẻ, mang lòng tin rằng Thẩm Ngạn cũng sẽ thích mình, với sự ngây thơ đã phủ bụi vài năm, thêm dũng khí của cả đời, hắn cẩn thận đặt bức thư bên cạnh gối Thẩm Ngạn.
Không hề sợ hãi, không sợ cười nhạo, không lo hậu quả, đó chính là thời niên thiếu của hắn.
Hai ngày sau, Mục Vô Nhai nhận được tin nhắn của Thẩm Ngạn.
[Cảm ơn vì đã giúp đỡ những ngày qua, tôi không thích con trai, cậu không cần tới tìm tôi nữa, tôi sẽ không gặp đâu, thật xin lỗi, đây là tin nhắn cuối cùng, đừng liên lạc lại nữa.]
- Hết chương 11 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT