*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gần đây trong kinh đồn đãi náo nhiệt nhất hai việc, một là Bảo Ninh công chúa thu một diện thủ, diện thủ này còn xuất thân từ Trung Hiếu Bá phủ nhà mẹ đẻ của Tôn thái hậu, còn là tự nguyện đi cùng công chúa. Một việc khác là, nghe đồn tiểu thập nhất lang quân Ngụy Quận vương phủ của đã chết năm năm trước, trở về rồi!
Các lão bách tính trà dư tửu hậu, yêu nói nhất chính là chuyện của những nhà quý tộc này. Chỉ là chẳng biết vì sao, Nguyên Gia trà lâu luôn náo nhiệt nhất, lúc này lại chẳng có gì. May mà ở Kinh Thành chẳng thiếu mấy người thuyết thư, nơi này không có, những nơi khác có.
Nhân Mặc thở dài, xoay người lại nhìn Mục Phù: “Mục thúc, tam lang của chúng ta tiến cung đã mấy ngày, cũng không thấy truyền bức thư ra, phải làm sao mới được đây? Nương tử còn đang mong ngài ấy trở lại đây. Mà lần này ở trong cung, rốt cuộc là an hay là nguy?”
Mục Phù lại trấn định: “Lang quân không truyền tin ra, nghĩa là không sao, bằng không chắc chắn ngài ấy sẽ có biện pháp.”
“Bên ngoài đều đồn rằng bệ hạ thương yêu cưng chiều lang quân chúng ta, nhưng nếu thật sự thương yêu cưng chiều, lúc trước cần gì phải đi?” Nhân Mặc không hiểu, nàng làm sao biết, lang quân là do được bệ hạ thương yêu cưng chiều quá mức, không dám ở lại nữa nên mới đi đó.
“Những việc này, ngươi ta đâu thể hỏi đến.”
Nhân Mặc gật đầu, lại nói: “Đợi thêm một ngày, nếu lang quân còn không tin truyền ra, Mục thúc hãy đưa Chu Lập về Hàng Châu đi, không kéo dài được. Ta ở đây chờ, có tin tức, lại truyền cho thúc.”
Mục Phù thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Tự ngày tuyết lớn hôm đó, cuối cùng trời cũng trời quang mây tạnh, lên triều tạm thời lại nghỉ một ngày, Triệu Tông lại muốn đến Sùng Chính Điện xử lý chính sự, rất sớm đã dậy.
Hắn ngồi trước gương, Nhiễm Đào chải đầu cho hắn.
Nhiễm Đào nhìn hắn mấy lần, cười nói: “Bệ hạ hôm nay khí sắc rất tốt.”
Triệu Tông không thèm để ý nói: “Ngủ ngon, khí sắc đương nhiên tốt rồi.”
“Đúng là như thế, tiểu lang quân thực sự là linh dược, sắp tới, bệ hạ sẽ ngủ ngon thôi!” Đám Nhiễm Đào chẳng hề biết giữa Triệu Tông và Triệu Thế Tông đến cùng đã nói gì, chỉ biết tiểu lang quân trở về, bệ hạ ngủ ngon, cũng là sự thật, nàng không khỏi nói chuyện như ngày xưa.
Triệu Tông đương nhiên nghe được, cũng hiểu ý nàng.
Hắn tự giễu nhếch khóe miệng.
Bởi vì Nhiễm Đào nói sự thật, chính hắn cũng cảm thấy có chút bi ai.
Rõ ràng chính là tên nhóc lừa đảo vô lương tâm, hắn còn ghi vào trong lòng. Trở về rồi, hắn liền an lòng. Hắn cúi đầu, tiện tay cầm lên một cây ngọc trâm xem, không khỏi nói: “Cái này đẹp, cho hắn.”
“Lát nữa nô ty đem đi liền.” Nhiễm Đào còn cười, “Bệ hạ vẫn là vừa có thứ tốt, liền nhớ tiểu lang quân.”
Đúng thế, vừa có thứ tốt, vẫn là chỉ nhớ hắn.
Triệu Tông biết rõ yếu điểm của mình, cảm thấy bất đắc dĩ, bất mãn nói: “Bây giờ hắn ăn mặc chẳng ra gì hết.”
“Đúng vậy, tiểu lang quân bây giờ toàn mặc đồ đen.”
“Chẳng đẹp chút nào, tuổi còn nhỏ, suốt ngày ăn mặc ảm đạm như vậy. Gọi người của Thượng Y Cục đến đo kích cỡ cho hắn, toàn bộ đổi mới, không cho mặc màu đen nữa.”
“Vâng. Vừa vặn trời trở ấm, sắp may quần áo mùa xuân rồi, trước tiên làm hai mươi bộ nhé?”
“Không đủ, bốn mùa đều may. Hắn còn nhỏ, sợ ràng còn cao nữa, về sau mỗi tháng đều phải đo kích cỡ một lần.”
“Vâng.”
Nói tới chuyện của Triệu Thế Tông, Triệu Tông lại hỏi: “Bên Thái hậu sao rồi?”
“Hôm qua Thục phi đã lệnh đánh mấy thái giám ra ngoài truyền chỉ đều một trăm gậy to, nương tử tự mình quan sát. Đánh xong, mấy thái giám đó đều tắt thở.”
Con người thật sự đều sẽ thay đổi, Tiễn Nguyệt Mặc là nữ tử nhu hòa như vậy, bây giờ phạt người đến mặt cũng không đổi sắc. Cũng không phải là không tốt, muốn sống trong cung, Tiễn Nguyệt Mặc làm phi tần cấp bậc cao nhất, muốn lập uy, đương nhiên phải thay đổi.
Triệu Tông chỉ vì vậy lại nghĩ tới Triệu Thế Tông, không biết hắn trở về, có chỗ nào thay đổi?
Mấy ngày nay chỉ muốn ra vẻ, ở trước mặt hắn ngoan cực kỳ, một chút biến hóa cũng không thấy, trái lại so với trước kia còn chọc hắn thích hơn. Cũng là lúc này, Triệu Tông mới biết, hmỹ nhân ngoan lên thì đòi mạng bao nhiêu. Năm năm trước, sau khi tên vô lương tâm biết nói, hắn cũng bắt đầu bận rộn, chưa giao lưu gì, người đã đi rồi.
Bây giờ mới biết, vừa vô lương tâm, vừa khéo léo, miệng còn rất thật ngọt, chỉ biết nói câu dễ nghe.
Triệu Tông thở dài, nói: “Nàng cũng là ôm bất công thay Ninh Ninh.”
“Đúng ạ, chúng ta ai không tức? Thục phi nương tử cũng thay công chúa diệt uy phong của Thái hậu. Nương tử làm vậy, Thái hậu đương nhiên là giận. Nương tử không thèm để ý tới nàng ta, quay người trở về luôn.”
“Phía công chúa thì sao? Ca ca của Tôn Trúc Thanh, có thể khiến nàng vui?”
“Vẫn chưa biết, nhưng nghe nói quả thật rất đẹp mã.”
“Cũng được, nàng thích là tốt rồi.”
Triệu Tông vốn cảm thấy công chúa nuôi diện thủ không có gì, huống hồ đây là hồi Triệu Tông Ninh còn bé, hắn truyền vào tư tưởng. Nữ hài tử không cần sống câu nệ quá, do công chúa dẫn đầu cũng được, ở hiện đại cũng chỉ là quen bạn trai mà thôi. Về sau, hắn cũng muốn sửa lại chính sách nam nữ hòa ly.
*Hòa ly: Ly hônMấy năm nay, do Triệu Tông Ninh đi đầu, đã có càng ngày càng nhiều tiểu nương tử lúc ra ngoài không đội mạc ly*, không che mặt, như vậy cũng rất tốt.
*Mạc ly: Nón có vải cheNói xong, búi tóc đã buộc xong, Nhiễm Đào cầm lấy một cây trâm khác cài cho hắn. Hắn đang muốn đứng dậy, tiểu cung nữ bên ngoài cao hứng chạy vào nói: “Bệ hạ, tiểu lang quân tới rồi!”
Triệu Tông quay đầu lại, vừa vặn thấy Triệu Thế Tông tiến vào.
Hắn quan sát trên dưới, mặc trường sam màu trà, mặc dù cũng ảm đạm, đã tốt hơn màu đen rất nhiều, sắc mặt hắn lúc này mới tốt hơn một chút.
“Sao dậy sớm như vậy?” Triệu Tông hỏi.
“Ta đến dùng tảo thiện với bệ hạ.”
Triệu Tông tuy bị lời nói của hắn chọc cao hứng, cũng không tin, càng ngoan, càng có yêu cầu. Mấy ngày nay Triệu Thế Tông ra vẻ trước mặt hắn, đó chẳng phải bồi thường vì chuyện lừa gạt hắn à.
“Có chuyện ngươi cứ việc nói thẳng.” Giọng điệu Triệu Tông không quá tốt.
“…”
Triệu Tông càng cảm thấy tính tình của mình có hơi lạ, hắn nhìn Nhiễm Đào: “Các ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Nhiễm Đào dẫn người đi ra ngoài.
Âm thanh của Triệu Tông trì hoãn: “Nói đi, đến cùng có chuyện gì.”
Triệu Thế Tông không khỏi chần chờ, hắn quả thật có chuyện nên mới tới, Cát Tường còn đang bị nhốt đây, Cát Lợi bởi vì bị hắn uy hiếp, cũng bị nhốt rồi. Không có đạo lý, kẻ chủ mưu là hắn còn rất tốt, tiểu tuỳ tùng còn đang bị nhốt kia kìa? Hai người này đối với hắn cũng trung thành tuyệt đối, Cát Tường thì không nói, vốn là người một nhà. Nhưng Cát Lợi, năm năm nay thật sự chưa nói chuyện năm đó hắn dùng đao uy hiếp mình.
Huống hồ, hắn phải xuất cung một chuyến. Ngoài cung có rất nhiều việc cần muốn hắn sắp xếp.
Ngày ấy sau khi Triệu Tông tỉnh ngủ, đưa hắn trở về Phúc Ninh Điện, một câu muốn hắn xuất cung cũng không nhắc tới, khi đó hắn cũng không dám nhắc tới, không thể làm gì khác hơn là ở lại Phúc Ninh Điện. Ở lại đến hôm nay, đã đi lại được, Triệu Tông còn chưa nhắc tới chuyện hắn xuất cung. Hắn nghe nói Triệu Tông muốn đi xử lý chính sự, liền nhanh chóng đến.
Hắn lớn như vậy rồi, còn ở trong cung, ra thể thống gì?
Hắn không muốn chọc giận Triệu Tông, cũng không muốn khiến hắn khổ sở, nhưng dù sao cũng phải nói ra.
Nhưng hắn biết phải nói khéo, thấy Triệu Tông hỏi trực tiếp như vậy, trước tiên nói: “Bệ hạ, có thể thả Cát Tường và Cát Lợi không?”
“Hừ! Hai đứa này, trẫm còn chưa kêu người đánh chết đâu!”
“Đều là vì ta, bọn họ mới…”
Triệu Tông tức giận: “Biết là tốt rồi, trẫm còn chưa xử ngươi! Ngươi còn cầu xin thay họ!”
“Bệ hạ…” Triệu Thế Tông ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Tông vừa nhìn thấy ánh mắt này của hắn đã thấy bực, bực chính mình không nhẫn tâm với hắn được, Triệu Tông nhíu mày: “Lại bỏ đói chúng mấy ngày, đến lúc đó lại nói!”
“Đa tạ bệ hạ.” Triệu Thế Tông cười.
Cười đến chói mắt, cũng lóa mắt.
Trong lòng Triệu Tông cảm thán, nhưng cũng phải thừa nhận, lớn rồi đúng là kẻ gây họa, nhìn thấy nụ cười như thế, tim hắn cũng mềm nhũn, giọng cũng mềm nhũn: “Còn chuyện gì?”
“Bệ hạ, ta tiến cung vài ngày rồi, nghĩ xuất cung một chuyến ——”
Hắn còn chưa nói hết, Triệu Tông liền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Triệu Thế Tông sững sờ.
Triệu Tông không vui nói: “Phúc Ninh Điện không đủ cho ngươi ở? Còn muốn ra ngoài? Để ngươi trốn nữa? Lần này muốn trốn mấy năm?” Câu nói này kỳ thực chẳng hề phù hợp thân phận Hoàng đế, nhưng hắn nghe tên Triệu vô lương tâm này nói, không khỏi hỏi. Đúng, năm năm trước hắn đã sợ, rất sợ hắn thả tay rồi, người này lại muốn trốn.
“… Bệ hạ, ta không bao giờ đi, ta từ Hàng Châu trở về, cũng có người đi cùng. Chung quy phải đi nói với bọn họ một tiếng, kêu bọn họ về Hàng Châu giúp ta quản lý.”
Triệu Tông đưa tay lấy chung trà, uống miếng trà, lúc này mới bình tĩnh một chút: “Dẫn theo bao nhiêu người trở về?”
“Chỉ hai người.”
“Bây giờ ra ngoài, buổi trưa nhất định phải trở về.”
“…”
“Không muốn?”
Triệu Thế Tông biết Triệu Tông sợ hắn lại trốn, hắn cũng muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Triệu Tông, nhưng thân phận và tuổi tác của hắn thật sự không tiện ở lại trong cung nữa. Hắn suy nghĩ một phen, cuối cùng nói: “Bệ hạ, ta đã mười sáu tuổi, thực sự không thích hợp ở lại trong cung nữa.”
Triệu Tông thả chung trà xuống: “Lúc trước giả ngu cũng phải tiến vào, bây giờ chỉ muốn đi!”
“Bệ hạ, ta bây giờ ở trong cung, người khác sẽ nói người như thế nào, rồi nói ta ra sao?”
“Ngươi còn sợ người khác nói? Ta cũng không sợ!” Triệu Tông đang nổi nóng, nhưng cũng biết Triệu Thế Tông nói sự thật. Triệu Tông Ninh có thể nuôi nam sủng trong phủ, thì có người ca ca này là hắn che chở. Hắn có thể làm sao? Triệu Thế Tông cũng không phải nam sủng của hắn, mà là cháu trai của hắn. Hắn là Hoàng đế, nuôi một người cháu thông minh mà đã trưởng thành ở trong cung, người khác tự nhiên sẽ sinh ra tâm tư khác, để lâu thêm nữa, chắc chắn có quan viên sẽ tấu chuyện này, trái lại bất lợi đối với Triệu Thế Tông.
Những chuyện này hắn đều biết.
Thế nhưng người vất vả lắm mới trở về, hắn mới nhìn mấy ngày, lại muốn đi?!
Triệu Thế Tông lại nói: “Bệ hạ, ta muốn mua một tòa nhà trong thành, mua gần ngự phố. Về sau người muốn gặp ta, ta có thể tiến vào bất cứ lúc nào.”
“Không ở Ngụy Quận vương phủ?”
“Không ở.”
“Ngươi đã trở về rồi, bọn họ nhất định phải tiến cung, sợ rằng cũng muốn đi tìm ngươi.”
“Ta không ngại.”
Triệu Tông có chút mất mát, mười một tuổi còn biết trốn vào cung để cầu hắn che chở, bây giờ đã “Không ngại” rồi.
Hắn vỗ vỗ bên người: “Lại đây ngồi.”
Triệu Thế Tông ngồi bên cạnh hắn, Triệu Tông cầm lấy cây trâm ngọc trên bàn, muốn cài trâm cho hắn, nhưng tên vô lương tâm dáng người rất cao, ngồi cũng cao hơn hắn.
Hắn thấp giọng nói: “Cúi đầu.”
Triệu Thế Tông lúc này vô cùng nghe lời, cúi đầu, Triệu Tông cài cây trâm ngọc kia cho hắn.
Sau đó hỏi hắn: “Mẹ ngươi đâu?”
“Ở Hàng Châu.”
“Nàng có muốn quay về?”
“Xem ý nàng.”
Triệu Tông thấy bộ dáng có trật tự này của hắn, vui mừng vì hắn, lại cảm thấy khổ sở. Vẫn là hồi nhỏ tốt hơn, vừa dễ chọc vừa đáng yêu. Bây giờ mặc dù càng đẹp hơn, rốt cuộc cũng chọc không được nữa. Triệu Tông có chút vô lực, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi đi, không cần tự mua tòa nhà, trẫm tặng cho ngươi một cái. Hôm nay ngươi cứ quay về, lại ở trong cung mấy ngày, chờ tòa nhà ngoài cung sửa xong, ngươi lại đi.”
Triệu Thế Tông biết hắn khổ sở, theo ghế trượt xuống quỳ dưới đất, hắn ngửa đầu nhìn Triệu Tông, bảo đảm nói: “Bệ hạ, sau này ta sẽ thường tới thăm người.”
“Ai biết ngươi nói câu nào là thật. Còn nữa, ngươi đã mười sáu tuổi rồi, trẫm cũng phải giao nhiệm vụ cho ngươi làm, đâu thể suốt ngày tiến cung.” Hắn đưa tay cho Triệu Thế Tông, “Xử lý chuyện bên ngoài xong rồi, trở về giúp trẫm.”
Triệu Thế Tông nắm tay hắn đứng lên, gật đầu: “Được.”
Triệu Tông buông tay ra: “Đi mau.” Dứt lời, liền quay đầu lại.
Triệu Thế Tông đứng vững, xoay người đi.
Triệu Tông âm thầm cắn răng, quả nhiên là tên vô lương tâm, nói là dùng tảo thiện với hắn, kết quả nói xong chuyện của mình là đi luôn!