Triệu Thế Tông trước khi rời đi, quan hệ với Triệu Tông Ninh trở nên rất ôn hòa.
Lúc hắn cứu Triệu Tông, cũng chính thức mở miệng nói chuyện, Triệu Tông Ninh quả thực hoài nghi hắn hồi lâu. Mà lúc đó hắn từ lâu đã quyết tâm phải đi, không thèm quản việc không đâu, quản sự cũng đều là chuyện tốt cho Triệu Tông. Lâu dần, Triệu Tông Ninh đã từ từ buông xuống thành kiến đối với hắn.
Mà lúc này, khi Triệu Tông Ninh vừa vào nội thất, nhìn thấy người vừa quen thuộc vừa xa lạ ngồi bên giường, chân mày của nàng không khỏi nhướng lên.
Nàng cũng nhìn một cái đã có thể nhận ra người trước mắt, đôi mắt kia quá mức quen thuộc.
Nàng đến rất vội, người khác còn chưa kịp nói với nàng về việc của Triệu Thế Tông.
Hôm nay nàng mặc nam trang, khi nàng mặc nam trang, sẽ không thích mặc đồ đỏ, chỉ thích chọn mặc trường sam màu xanh lơ, mặc vào càng phiêu dật, tuấn tú. Nàng lại cao, có lúc nhìn đằng từ sau, thật sự cũng không phân biệt ra nam nữ.
Nàng mặc đồ trắng đi vào, đã nhìn thấy người mặc đồ đen trên giường.
Người mặc đồ đen kia còn đang nói chuyện, nghe thấy nàng tiến vào, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Ngoài ra, còn nơi nào không thích hợp?”
Bạch đại phu ngày trước, bây giờ vẫn là ngự y đứng đầu, mồ hôi chảy ròng ròng nói: “Bệ hạ chuyên cần với chính sự, mặc dù vẫn luôn điều dưỡng, cơ thể dù sao cũng có hơi hư, hôm nay vì phẫn nộ công tâm mới như vậy, những cái khác đều không lo ngại. Chờ hạ quan châm cứu cho bệ hạ, tỉnh lại uống thuốc là được.”
Triệu Tông Ninh định nói chuyện, Triệu Thế Tông đã nói trước: “Còn phải châm cứu?!” Sắc mặt của hắn không khỏi càng âm trầm.
Bạch đại phu cũng không dám lau mồ hôi, cẩn thận nói: “Bệ hạ uống thuốc quan trọng, chung quy phải tỉnh trước đã.”
“Vậy còn không mau đi!” Triệu Tông Ninh lúc này rốt cục chờ được cơ hội nói chuyện.
“Vâng vâng vâng! Công chúa!” Bạch đại phu dứt lời, liền bò dậy, rửa sạch tay, tiến lên châm cứu.
Tới giờ, Triệu Thế Tông mới cam lòng từ trên giường đứng dậy, nhượng vị trí lại cho Bạch đại phu. Mặc dù hắn đứng dậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Triệu Tông nằm trên giường.
Hôm Nguyên Tiêu, dù gì cũng chỉ nhìn người dưới ánh trăng, nhìn người dưới ánh đèn, cùng với nhìn đối mặt, đúng là bất đồng. Năm năm trước, Triệu Tông mười sáu tuổi, tướng mạo đã định, nhiều năm sau gương mặt Triệu Tông kỳ thực không quá khác với ngày xưa, thậm chí ngay cả sắc mặt tái nhợt lúc bệnh đều giống hệt trước kia.
Nhưng Triệu Thế Tông biết, rốt cuộc cũng có vài thứ thay đổi.
Năm năm này Triệu Tông làm Hoàng đế như thế nào, người trong thiên hạ đều biết, mặc dù hắn đang ở Hàng Châu, không có cách nào tận mắt chứng kiến. Nhưng cũng có thể xem công báo, có thể nghe người ta bàn tán, Triệu Tông đã là Hoàng đế, còn là Hoàng đế chân chính. Triệu Tông có sự thông minh, cũng có mưu lược, nếu không phải lúc trước gặp nạn châu chấu, sợ rằng bây giờ Đại Tống sẽ càng tốt hơn.
Mà mặc dù nạn châu chấu, Triệu Tông cũng có thể xử lý tốt, đến hắn cũng bội phục.
Lúc trước có rất nhiều người đọc sách đều khen quan gia trong cung, khen hắn lúc mới thân chính, đã hạ lệnh đào hồ nước ở Khai Phong Phủ và Đông Kinh Thành, trồng nhiều cây xanh. Có thể thấy được Triệu Tông từ lâu đã nghĩ đến điều này. Trừ xử lý nạn châu chấu, mấy năm nay Triệu Tông làm càng nhiều việc hơn.
Nghe nói ngay cả hoàng tử Tây Hạ đều phải lấy lòng hắn, năm ngoái, Đại Tống còn cùng Tây Hạ một lần nữa ký kết điều ước. Điều ước mới này, còn là Triệu Tông tự đàm luận với sứ thần. Bây giờ ngựa của Đại Tống, có bảy phần mười đều là tới từ Tây Hạ, mà Triệu Tông hạ lệnh, ngựa mới chuyển đến, không cần vội phân công vào trong quân, toàn bộ đưa đến khu vực giữa sông, trước tiên nuôi ở địa phương, nửa năm sau sẽ chậm rãi phân phối.
Bây giờ Tạ Văn Duệ đang ở Vĩnh Hưng Quân Lộ, phụ trách chính việc này.
Người người đều biết, ngựa Tây Hạ cũng tốt, ngựa Liêu quốc cũng tốt, vừa đến Đại Tống lập tức cứ như thay áo mới.
Kỳ thực kiếp trước, hắn đã nghĩ đến vấn đề khí hậu không hợp, nhưng khi đó bận rộn, căn bản không kịp làm. Bây giờ còn là thời kỳ ôn hòa, Triệu Tông lại có thể làm như vậy, lại không ai dạy hắn, Triệu Thế Tông rất bội phục.
Hơn nữa Tây Hạ và Liêu quốc rõ ràng cực nhiều tinh anh, ngựa đưa tới xưa nay đều là hạ đẳng.
Mặc dù Triệu Thế Tông không nhìn thấy, lại tin tưởng, với bản lĩnh của Triệu Tông, bây giờ Tây Hạ đưa ngựa tới, nhất định không còn là chủng loại hạ đẳng.
Ngoại trừ ngựa ra, phải nói tới muối, vậy càng có thể nói rất nhiều. Triệu Thế Tông có lúc cũng không khỏi nghĩ, trong đầu Triệu Tông rốt cuộc làm sao lại sinh ra nhiều biện pháp như vậy? Quyết định không thể nào là Triệu Tông Ninh dạy, Triệu Tông Ninh kém xa hắn.
Càng nghĩ, hắn lại càng thêm hiểu, bọn họ lúc trước đều bị Triệu Tông lừa.
Cũng đúng là như thế, Triệu Tông từ lâu đã không cần hắn, bản thân Triệu Tông đã đủ mạnh mẽ, hắn càng cảm thấy không cần trở về. Huống hồ, Triệu Tông còn thông minh như vậy, hắn thật không biết nên làm gì để lấp liếm quá nhiều lời nói dối như vậy. Lại nghĩ tới giấc mơ thường xuyên gặp, trong năm năm nay, chân mày của hắn càng ngày càng nhíu chặt.
“Công chúa, tiểu lang ——” Bạch đại phu châm cứu xong, xoay người lại, nhìn ánh mắt Triệu Tông Ninh nhìn hắn, không dám kêu ra, chỉ nói, “Hạ quan đã châm cứu cho bệ hạ xong, nửa canh giờ sau, bệ hạ sẽ tỉnh lại.”
Triệu Tông Ninh gật đầu, cũng phất tay: “Đi xuống đi, chờ bên ngoài, có việc ta sẽ gọi ngươi.”
Bạch đại phu hành lễ, dẫn người ra ngoài. Triệu Tông Ninh nhìn Nhiễm Đào: “Tỷ tỷ, các tỷ cũng lui đi.”
Nhiễm Đào lo âu nhìn Triệu Thế Tông, Triệu Thế Tông vẫn nhìn chằm chằm Triệu Tông, dường như không nghe thấy, Triệu Tông Ninh cười lạnh. Nhiễm Đào cuối cùng thi lễ một cái, kéo Phúc Lộc cùng đi ra ngoài.
Như vậy, trong nội thất chỉ có ba người họ.
Triệu Tông Ninh rút roi từ trong tay áo, vỗ lên tay mấy lần, dạo quanh Triệu Thế Tông một vòng, cười nói: “Vị lang quân này là ai đây?”
Triệu Thế Tông vẫn nhìn chằm chằm Triệu Tông, không nói chuyện.
Triệu Tông Ninh “Hừ” một tiếng, cười: “Trông cũng quen mắt đấy.”
Triệu Thế Tông xoay người lại nhìn nàng, mặt không cảm xúc: “Là ta.”
Triệu Tông Ninh lại bị hắn làm nghẹn họng, chợt cười lạnh: “Khởi tử hoàn sinh?” Hoài nghi của Triệu Tông Ninh đối với Triệu Thế Tông quả thật đã sớm biến mất hầu như không còn, nàng cũng thật sự cho rằng Triệu Thế Tông đã sớm chết. Nhưng một nguồi đã sớm chết rồi, đột nhiên quang minh chính đại xuất hiện trước mặt ngươi, còn là vào thời điểm như vậy, Triệu Tông Ninh làm sao không hoài nghi?
Bây giờ nàng đối với mọi thứ của Triệu Thế Tông đều tràn đầy hoài nghi.
Năm năm nay Triệu Thế Tông đến cùng là ở đâu? Lúc trước hắn rốt cuộc là bị hại, hay là như thế nào? Triệu Thế Tông vì sao lại trở về? Vì sao biết rõ chuyện trong cung như thế?
Nàng cũng là do Huệ quận vương nói mới biêt, mặc dù như vậy, nàng đã loại trừ nhị ca ra, người biết ca ca tức hộc máu ngất xỉu nhanh nhất!
Nhưng vậy mà còn không thể nhanh hơn Triệu Thế Tông!
Trên người người này khắp nơi đều là câu đố!
Hắn đột nhiên xuất hiện, đến tột cùng muốn làm gì?!
Trong mắt Triệu Tông Ninh cũng che kín tối tăm, nhìn chằm chằm hắn.
Triệu Thế Tông đột nhiên bình tĩnh lại, hắn đi vào cửa cung, cũng đã tính toán xong hết, bị hoài nghi là tránh không được. Những việc này đều là hắn tự nguyện, mà người khác làm sao, hắn cũng không để ý, hắn chỉ cần phụ trách với Triệu Tông là được, chỉ cần Triệu Tông chấp nhận tin hắn, hắn cũng tự có lời nói bàn giao cho Triệu Tông.
Triệu Tông Ninh thấy hắn không nói lời nào, càng giận: “Quay lại ta nhất định phải đánh người hôm nay thả ngươi tiến vào một trận! Trên người ngươi quỷ dị, thực sự không phải người lương thiện!”
“Ngươi và ta nhất định phải gây nhau lúc hắn bệnh?” Triệu Thế Tông bất đắc dĩ.
Triệu Tông Ninh càng giận, năm đó lúc ca ca rơi xuống nước, hắn cũng nói như vậy, bây giờ còn tới giáo huấn nàng!
Nàng vì sao phải gây? Còn không phải là bởi vì hắn! Nàng cau mày lại, còn muốn nói tiếp, bên ngoài Triệt Hạ nhỏ giọng nói: “Công chúa ——”
“Chuyện gì?” Nàng quay đầu lại.
Triệt Hạ đi tới, nhìn Triệu Thế Tông có chút do dự, không nói gì.
Triệu Tông Ninh vung tay lên: “Ngươi nói!”
Mà cũng kỳ, nàng mặc dù ghét Triệu Thế Tông, nhưng xác thực cho tới khoảnh khắc này, trong lúc vô tình, cũng không xem hắn thành người ngoài. Bản thân nàng có thể không cảm giác được, Triệu Thế Tông lại nhìn ra, không khỏi nhìn nàng một cái.
“Công chúa, Tôn gia nhận ý chỉ Thái hậu ý, đang quậy đây!”
“Quậy kiểu gì?” Triệu Tông Ninh cười lạnh.
“Nhất quyết nói là Thái hậu ban thưởng thành thân, muốn đặt lên sính lễ đưa đến Công chúa phủ chúng ta!” Triệt Hạ tức giận cực kỳ, lời nói ra cũng nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Tông Ninh như nghe thấy chuyện cười mà bật cười.
Triệu Thế Tông lúc này còn nói một câu: “Bây giờ cái gì cũng có thể vọng tưởng thịt thiên nga.”
“Đây vẫn tính là tiếng người!” Triệu Tông Ninh lườm hắn một cái, cất roi đi, “Ta đi trước xử lý đám Tôn gia ngu ngục kia, món nợ của ngươi, giữ lại chậm rãi tính. Qua nửa canh giờ nữa ca ca sẽ tỉnh lại, nếu như ta không kịp về, ngươi đừng nói với ca ca ta đi xả giận.”
“Ta tự biết.”
“Hừ! Ngươi trước tiên nghĩ xem nên nói cho ca ca thế nào đi kìa!”
Nàng cũng không phải bỏ qua cho Triệu Thế Tông, chỉ là sự việc luôn có nặng nhẹ nhanh chậm, Tôn gia thực sự quá chướng mắt. Nàng cũng không sợ thực sự có người ép nàng, chỉ là phiền cực kỳ. Nàng tốt xấu cũng là công chúa, mặc dù không thèm để ý lời nói người ngoài, tin tức mất mặt như vậy, tóm lại làm nàng tức giận, cũng mất mặt của ca ca. Mà tên của nàng, sao có thể bị người ta nhắc cùng với tên cặn bã Tôn gia kia?
Huống chi, Tôn gia còn chọc ca ca giận thành như vậy.
Câu đố trên người Triệu Thế Tông, nàng cũng sẽ mở ra từng cái.
Hắn đã có lá gan trở về, phải tiếp thu nàng lột da.
Lần này, ca ca có ngăn cản thế nàod, nàng cũng không theo! Huống chi, bây giờ ca ca từ lâu đã không còn là ca ca năm đó, xem Triệu Thế Tông giải thích thế nào đi!
Quan viên bên ngoài thấy nàng đi ra, đứng dậy dồn dập hành lễ: “Ra mắt công chúa!”
Vừa rồi nàng đến thật vội, cũng không làm lễ với những này quan viên này, lúc này nói câu “Đứng dậy”, nàng vội vã muốn đi ra ngoài. Lúc thu tầm mắt lại, liếc tới một bóng người xa lạ, nàng nhân tiện nói: “Vị này là ai? Sao chưa từng thấy.”
Dịch Ngư dừng một chút, đứng dậy chắp tay nói: “Công chúa, hạ quan Dịch Ngư.”
Triệu Tông Ninh ngẫm nghĩ, hóa ra là quan trạng nguyện ba năm trước bị ca ca phái đi Dương Châu, cũng từng bị nàng nói “nham hiểm”. Ba năm trước, nàng còn chưa cập kê, cũng không tham dự vào chính sự, chờ nàng tham dự rồi, người này đã đi. Cho nên, nàng chưa từng gặp y.
Nghe nói là một người vô cùng tuấn tú.
Triệu Tông Ninh thích người có nhan sắc, nhân tiện nói: “Ngươi ngẩng đầu, bản công chúa nhìn.”
Dịch Ngư liền ngẩng đầu, hào phóng nhìn nàng.
Triệu Tông Ninh nói: “Quan trạng nguyên quả thực tuấn tú cực kỳ.” Nói xong, nàng sãi bước đi ra ngoài.
Những người khác dồn dập quái dị nhìn về phía Dịch Ngư. Dù sao người người đều biết Bảo Ninh công chúa lúc mười ba tuổi, mỗi ngày đều lẩm bẩm muốn nuôi diện thủ. Công chúa mặc dù còn chưa đại hôn, mà quả thật là yêu thích những nam tử có nhan sắc, trong phủ nàng thậm chí còn nuôi một đoàn gánh hát.
Bây giờ công chúa ngay mặt khen vị Dịch đại nhân này tuấn tú, chuyện này…
Dịch Ngư cũng vô cùng trấn định, sớm nghe nói công chúa yêu thích mặc nam trang, hôm nay cuối cùng đã có thể nhìn thấy. Chỉ là công chúa hóa ra cũng không giống bệ hạ, thậm chí cực kỳ khác.
Lúc đến Triệu Tông Ninh đi vào từ Tây Hoa Môn, cho nên không đụng mặt Tiễn Nguyệt Mặc. Lúc này đi gấp ra ngoài cung, thế là cùng nàng chạm thẳng mặt nhau.
Tiễn Nguyệt Mặc vừa thấy nàng, lập tức sốt ruột gọi nàng: “Công chúa!”
Triệu Tông Ninh đã đi qua, xoay người lại nhìn nàng: “Thục phi nương tử? Sao?”
“Công chúa! Phải làm sao mới ổn đây!” Tiễn Nguyệt Mặc lập tức tiến lên, ngẩng đầu sốt ruột hỏi.
“Như thế nào mới ổn? Tôn thái hậu có là gì? Tờ giấy kia đã sớm bị ta xé nát! Chuyện thành thân của bản công chúa, chỉ có ca ca và chính ta có thể làm chủ!”
Tiễn Nguyệt Mặc theo khuôn phép cũ nhiều năm, bây giờ nghe Triệu Tông Ninh nói như vậy, cũng có chút há hốc mồm, hóa ra ý chỉ Thái hậu truyền, còn có thể xé?
Bây giờ Triệu Tông Ninh không tới Hậu cung nhiều, cũng không gặp Tiễn Nguyệt Mặc. Hôm nay thấy Tiễn Nguyệt Mặc quan tâm nàng như vậy, vào lúc này, cũng hiếm thấy lộ ý cười: “Đa tạ Thục phi nương tử quan tâm.”
Tiễn Nguyệt Mặc mặt đỏ lên: “Không, không có…”
“Ai.” Nàng liền thở dài, “Người nhanh tới Sùng Chính Điện đi, ca ca đã châm cứu rồi, nửa canh giờ là có thể tỉnh, những người khác ta không tin được, chỉ tin người. Ta xử lý xong việc ngoài cung rồi trở lại.”
“Được!” Tiễn Nguyệt Mặc gật đầu.
Triệu Tông Ninh cong cong khóe miệng, quay người rời đi, Triệt Hạ đi cùng nàng, khoác lên người nàng cái áo choàng lớn. Bóng dáng của hai người dần dần biến mất.
Phiêu Thư nhẹ giọng nói: “Đã sớm nghe nói công chúa thích mặc nam trang, hôm nay cuối cùng cũng coi như có thể nhìn thấy, quả nhiên rất đẹp.”
Tiễn Nguyệt Mặc gật gật đầu, nheo mắt nhìn một lát, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người của Triệu Tông Ninh nữa, nàng mới xoay người đi Sùng Chính Điện.
Nàng định tiến vào cửa Sùng Chính Điện, Phúc Lộc đang đi ra, thấy nàng, hành lễ nói: “Ra mắt nương tử.”
“Mau đứng lên, ngươi muốn đi nơi nào?”
“Tiểu lang quân nói, bệ hạ người thắt vạn dân, quả nhiên một khi có chuyện là ảnh hưởng đến toàn thân. Bây giờ Thái hậu chọc bệ hạ tức giận ngất xỉu, đó chính là thẹn với vạn dân, thẹn với thiên hạ, ngoài chịu tội với bệ hạ, cũng phải lên Tuyên Đức Lâu chịu tội với vạn dân Đại Tống.”
“…” Tiễn Nguyệt Mặc trầm mặc, đây chính là lời vị tiểu lang quân kia có thể nói ra.
Phúc Lộc cũng không dám trì hoãn: “Nương tử, tiểu nhân đi luôn đây, tiểu lang quân cũng đang tìm ngài đó, ngài mau vào đi.”
“Ngươi mau đi đi.”
“Vâng.” Phúc Lộc dẫn theo tiểu thái giám phía sau, quẹo sang phải rời đi.
Tiễn Nguyệt Mặc đột nhiên lại có cảm giác không thật.
Tựa hồ thời gian lại trở về khoảnh khắc vào đó vào năm năm trước, tựa hồ trong năm năm nay không có bất kỳ nơi nào khác biệt.
Năm năm trước chính là vị tiểu lang quân này khiến Tôn thái hậu tức ngất xỉu, còn tại giết người trong điện của nàng ta. Bây giờ cũng là hắn, nói ra nhiều đạo lý lớn thế này, đưa tới hoàn cảnh như thế ai cũng không nghĩ đến.
Vị tiểu lang quân này cũng không làm cái gì, chỉ một câu nói thôi, tựa hồ đã tuyên bố cho mọi người: Hắn trở về rồi.
Tiễn Nguyệt Mặc thở dài, chỉ là không biết lần này, bệ hạ có giống như năm năm trước không, mặc dù không cười cũng như gió nhẹ mùa xuân, nếu như cười, đó chính là gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ bị gió thổi qua, trôi dạt vào lòng của mỗi người.
Nàng kỳ thực rất nhớ bệ hạ của năm năm trước.
Năm năm này, bệ hạ chẳng dễ dàng, công chúa dù gì cũng là con gái, có một số việc cũng không thể tự mình làm. Cũng nên có người đến giúp một chút bệ hạ.
Nàng thu hồi tâm tư, đi vào Sùng Chính Điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT