Triệu Thế Tông trở lại sân sau Nguyên Gia trà lâu, Nhân Mặc giúp hắn cởi áo choàng lông thú, nói: “Mục thúc đi thăm dò sổ sách các nơi rồi! Khó có một lần trở về, Mục thúc cũng không được rảnh rỗi. Lang quân hãy ngồi đi, nô tỳ nấu cho ngài tô mì! Dù sao cũng là sinh nhật, cũng phải ăn một chén.”
Triệu Thế Tông ngầm thừa nhận, Nhân Mặc tự đi làm.
Triệu Thế Tông theo thói quen mà thôi, lại muốn lấy đao ra ngắm. Cây đao kia, hắn vẫn giấu trong tay áo phải. Vì muốn đem đao theo, trong tay áo hắn quanh năm đều khâu thêm một cái túi ngầm, miệng hướng vào trong, đao luôn luôn để yên bên trong, thường ngày sờ một cái là có thể lấy ra. Nhưng lúc này, hắn cư nhiên không sờ tới, hắn không khỏi cả kinh, lập tức nhìn kỹ hai bên tay áo, không có!
Hắn đứng dậy, tự cởi trường sam, thắt lưng cũng cởi lung tung, vẫn không có!
“Nhân Mặc!!” Hắn lập tức lớn tiếng gọi ra ngoài.
Nhân Mặc chạy vào, thấy hắn hoang mang hoảng loạn quần áo xốc xếch, cũng hết hồn, nàng lại chưa từng thấy lang quân như thế này bao giờ.
“Đao!”
“Dạ?”
“Đao của ta mất rồi!”
Nhân Mặc biết hắn có một thanh đao bảo bối, chưa bao giờ nỡ dùng, lúc ngủ nhất định phải đặt ở dưới gối, lúc thức dậy nhất định phải giấu trong tay áo, lúc rảnh rỗi thì lấy ra ngắm mấy lần, không cho ai đụng vào.
Không chờ Nhân Mặc nói tiếp, Triệu Thế Tông lại nói: “Tìm! Tìm trong xe ngựa! Tìm trong áo choàng!”
“Vâng vâng vâng! Nô tỳ đi tìm, lang quân đừng hoảng, đừng hoảng!” Nhân Mặc xoay người đi tìm.
Triệu Thế Tông thật sự đã hoảng rồi, hoảng loạn đến nỗi cơ thể thậm chí có hơi run.
Đó là tưởng niệm duy nhất của hắn.
Sao có thể làm mất?!
Nhân Mặc tìm khắp mọi nơi, cũng không thể tìm ra, lại quay về nhìn kỹ tay áo khoác của hắn, trong túi ngầm hay để đao, có một vết rách.
Triệu Thế Tông quanh năm mặc quần áo màu đen, không nhìn kỹ, quả thật cũng không nhìn ra vết rách nhỏ này.
Nhân Mặc banh chỗ rách ra, cho hắn xem, Triệu Thế Tông không nói lời nào. Nhân Mặc thấy trên mặt hắn thế mà lại hiện vẻ oan ức, tâm lý khó chịu, rồi lại sờ trong túi ngầm, sờ thấy mấy thỏi vàng trong góc, nàng đưa cho hắn, nhỏ giọng nói: “Lang quân, cái này còn ở đây.”
Triệu Thế Tông im lặng không lên tiếng, trên mặt trồi lên càng nhiều oan ức.
Nhất định là trước lúc lên xử lý mấy tên cặn bả kia, hắn nhét thỏi vàng vào túi ngầm, lúc hành động, đao thoáng thay đổi vị trí. Sau đó hắn còn cầm kiếm viết chữ, rồi lại xách người vào xe ngựa, hành động càng lớn hơn, chỗ rách chính là do đó.
Hắn làm mất đao rồi.
Hắn vẫn không nói lời nào, vẫn cúi đầu nhìn thỏi vàng hình hoa đào trong lòng bàn tay.
Nhân Mặc đau lòng muốn chết.
Sau khi Triệu Thế Tông bình tĩnh lại, cũng không từ bỏ, tiếp tục tìm.
Cùng lúc đó, trong Tây Hoa Môn trong cung đột nhiên có hai hàng thị vệ đi ra.
Thủ lĩnh trong đội thở dài, nói: “Bệ hạ còn chưa chết tâm đây mà.”
“Nghe đâu hôm nay là sinh nhật vị tiểu lang quân kia, bệ hạ sợ rằng…”
“Ài, thôi thôi, chúng ta đi tìm thử đi, mà cũng không tìm được.”
“Phải rồi, người chết sớm, còn tìm như thế.”
Bọn họ cưỡi ngựa, tản ra ngoài, lại một lần nữa tìm Triệu Thập Nhất căn bản không tìm được.
Triệu Tông cũng được, Triệu Sâm cũng tốt, tựa hồ trong chớp mắt toàn bộ sống lại.
Hắn thậm chí không kịp hỏi kỹ Phúc Lộc thanh đao này từ đâu ra, chỉ nghe Phúc Lộc nói tìm thấy trong ngựa của Nhạc An huyện chúa bị hôn mê, hắn bèn phất tay không muốn tiếp tục nghe. Hắn không muốn lại nghe thấy tin không tốt.
Hiện tại hắn chỉ đắm chìm trong tin đại hỷ Tiểu Thập Nhất quả nhiên không chết.
Nếu như Tiểu Thập Nhất đã chết, thanh đao này đã sớm chìm theo rồi!
Thanh đao này, thế gian chỉ có một thanh! Ba chữ “Tiểu Thập Nhất” trên chuôi đao còn là hắn viết! Đao ở đây, người nhất định cũng ở đây! Mặc dù đao rơi vào tay người khác, có đao, thì có manh mối!
Hắn nhất định có thể tìm được Tiểu Thập Nhất!
Hắn đứng dậy, cảm thấy không buồn ngủ, hưng phấn không thôi đi qua đi lại trong nội thất.
Đúng vào lúc này, Huệ quận vương cầu kiến.
Huệ quận vương gấp thành như vậy, ban đêm cũng phải tiến cung đến, xem ra việc Triệu Thúc An gặp phải quả nhiên là có dự mưu. Lúc này hắn phấn khởi cực kỳ, lập tức lệnh Phúc Lộc đi mời Huệ quận vương tiến vào.
Người của Huệ Quận vương phủ phát hiện xe ngựa ở cửa sau, nhìn thấy trên người Lưu quản gia nọ viết chữ “Tôn”, còn cái gì không hiểu?
Tôn gia bây giờ sa sút, lại có can đảm này. Huệ quận vương chỉ có một khuê nữ duy nhất này thôi, làm sao có thể chịu được? Các ca ca đệ đệ của Triệu Thúc An càng hận không thể tức khắc cầm đao, đến Trung Hiếu Bá phủ, tức khắc chém chết Tôn Trúc Thanh.
Triệu Khắc Luật không cần nhiều lời, quần áo cũng không thay, trực tiếp tiến cung cầu kiến Triệu Tông.
Triệu Tông nghe đến việc này dĩ nhiên biết là Tôn Trúc Thanh gây nên, đương nhiên cũng càng tức giận.
Hắn nghe Triệu Khắc Luật nói một phen, hỏi: “Người kia quả thật xuất phát từ Tôn gia?”
“Trên người gã không biết là bị ai dùng máu viết chữ ‘Tôn’, trong phủ chúng thần cũng có qua lại với Trung Hiếu Bá phủ, đúng là gương mặt này nhìn rất quen mắt.” Triệu Khắc Luật dứt lời, đôi mắt tối sầm, “Cũng không thể vào lúc này đến Tôn gia bắt người, huống chi, còn là chuyện như vậy!” Triệu Khắc Luật nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã là tức điên.
Triệu Tông hiểu quá rõ.
Nếu hôm nay là những chuyện khác, hắn có thể lập tức quang minh chính đại thay Huệ Quận vương phủ làm chủ, cố tình là chuyện thế này. Phải làm sao mới được đây? Đại lang quân của Trung Hiếu Bá phủ u mê Nhạc An huyện chúa, cho nên mới đến Trung Hiếu Bá phủ bắt người? Danh tiếng của Nhạc An huyện chúa còn cần nữa không?
Trung Hiếu Bá phủ, bây giờ từ trên xuống dưới, không ai có bất kỳ chức quan hay nhiệm vụ nào, đúng là không có gì để phạt.
Triệu Tông đứng dậy, đi tới đi lui vài bước, xoay người lại nói với Triệu Khắc Luật: “Nhị ca, việc này dù gì cũng không thích hợp lộ ra, bằng không bất lợi với danh tiếng của An nương, mà trẫm nhất định sẽ đứng về phía nhị ca.”
Ý câu này chính là, Triệu Khắc Luật ngươi cứ việc tìm người âm thầm trị Tôn Trúc Thanh, Triệu Tông tuyệt không hai lời.
Cái Triệu Khắc Luật muốn cũng là câu nói này, gã là Huệ quận vương, biện pháp âm thầm chỉnh Tôn Trúc Thanh còn nhiều mà, chỉ cần bệ hạ cho phép, gã có thể buông tay làm.
Nhưng gã vẫn nói một câu: “Bên chỗ Thái hậu?”
Mấy năm nay Tôn thái hậu rất là yên lặng, cố tình vì nàng yên lặng, lại không có cách nào làm gì nàng. Mấy sự kiện cần ra mặt, lần nào nàng cũng có mặt, nhưng nàng lại là người nhà họ Tôn, liên quan đến Trung Hiếu Bá phủ không sót cái gì. Lúc này chỉnh Tôn Trúc Thanh, mặt ngoài thì không thể nói ra được, lỡ như Tôn thái hậu ra tay ngăn cản thì biết làm sao?
Triệu Tông cười: “Nhị ca yên tâm, nương nương mấy năm qua rất nhàn nhã, huống hồ nương nương luôn luôn công chính hơn bao giờ hết.” Hắn sẽ kêu người trông thật kỹ Tôn thái hậu, có gì phải lo lắng?
Lúc này Triệu Khắc Luật mới hoàn toàn yên tâm, định rời đi.
Triệu Tông nhanh chóng hỏi lại: “Nhị ca, việc xe ngựa?”
Triệu Khắc Luật lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Xem thần gấp này, bệ hạ, chuyện xe ngựa, vẫn còn đang điều tra. Lúc đó thần cùng đám Thúc Hoa đều ở bên ngoài, còn là do thê tử hậu viện phát hiện xe ngựa bên ngoài cửa sau. Lúc phát hiện, xe ngựa đã ở đó lâu rồi. Thần tỉ mỉ hỏi thăm một phen, không một ai nghe thấy âm thanh, phía sau vương phủ, lại không có người nào khác cư trú, nên tạm thời vẫn không thể tra được rốt cuộc là ai thiện tâm như vậy.”
Gã cho là Triệu Tông đã lo lắng cho mình, mới hỏi đến tỉ mỉ như vậy, không khỏi sinh ra mấy phần cảm kích trong lòng.
Quả thực Triệu Tông cũng lo lắng cho Triệu Thúc An, thế nhưng thật ra hắn càng muốn biết thanh đao kia từ đâu mà đến. Thế nhưng nghe đáp án này, hắn lại không dám hỏi tiếp, lỡ như chỉ là một giấc mộng xuân thu, thì nên làm gì?
Hắn do dự, Triệu Khắc Luật lại nói: “Vương phi nhìn thấy bên trong là An nương liền khóc, cũng không điều tra, lập tức đuổi An nương về viện. Là lúc nha hoàn bên cạnh vương phi điều tra, nhìn thấy trong xe ngựa có thanh đao, trong xe ngựa trải thảm, màu sắc tương tự thanh đao này, nếu không phải bảo thạch bên trên sáng lên, quả thật nhìn không ra. Đúng lúc này thần từ ngoài trở lại, Phúc đại quan cũng đến phủ, hắn muốn lấy thanh đao kia. Bệ hạ, chẳng lẽ thanh đao kia, trong đó có điều kỳ lạ?”
Triệu Tông làm thanh đao cho Triệu Thập Nhất, cũng không phải ai đều biết, Triệu Khắc Luật đương nhiên không biết.
Sau khi Triệu Khắc Luật nghe xong, biết thanh đao này chắc chắn có nguyên do, bằng không luc Phúc Lộc nhìn thấy sẽ không như vậy. Mà bệ hạ rõ ràng không muốn nói, gã cũng không hỏi nữa, lúc này liền đi về nhà.
Triệu Tông tiếp tục đi qua đi lại trong nội thất, đi qua đi lại vô số lần, rồi quay sang nhìn thanh đao trên bàn.
Hồng ngọc thạch nạm bên trên, càng chói mắt hơn năm năm trước, ba chữ “Tiểu Thập Nhất” cực kỳ rõ ràng, thời gian trên thanh đao này dường như chưa bao giờ trôi.
Hắn ngủ không được, vì là Tết Nguyên Tiêu, trong triều lần thứ hai nghỉ hưu mộc ba ngày, ngày mai hắn cũng không cần vào triều.
Triệu Khắc Luật đi rồi, Nhiễm Đào tiến vào, muốn khuyên hắn ngủ, nhưng nhìn nét hưng phấn này của hắn, cuối cùng cũng không tiện mở miệng. Triệu Tông không cần người ở trong nội thất, phất tay kêu nàng đi ra ngoài.
Nhiễm Đào vừa ra ngoài liền thở dài, Phúc Lộc từ dưới bậc thang đi tới, hỏi: “Tỷ tỷ than thở tức giận cái gì vậy?”
“Bệ hạ không muốn ngủ nghỉ.” Nhiễm Đào nhìn hắn, “Đệ cũng thật là hồ đồ, thanh đao kia không nên đưa cho bệ hạ nhìn, nếu như tiểu lang quân thật sự vẫn còn sống, sao có thể trong năm năm không hề có tin tức? Bây giờ chuyện của Nhạc An huyện chúa, còn do Tôn Trúc Thanh gây nên, Tôn gia từ trước đến giờ lòng muông dạ thú, mà tiểu lang quân từng khiến bọn họ mất mặt. Nói không chừng năm đó tiểu lang quân bị đuổi ra khỏi Khai Phong Phủ, bọn họ giận điên rồi, lại bị bệ hạ tước chức vị, nên lấy tiểu lang quân để trút giận đó! Theo ta thấy, người năm đó hại tiểu lang quân, nói không chừng cũng có phần Tôn gia! Trên thuyền nhấp nhô, làm chuyện xấu, thì có ai có thể nhìn thấy? Thanh đao kia tinh xảo, chỉ mỗi bảo thạch thôi đã là thượng đẳng trong thượng đẳng, ai thấy mà không đỏ mắt? Sợ là…” Nhiễm Đào cuối cùng không nói ra, sợ là năm đó mấy kẻ xấu này hại chết tiểu lang quân, còn cướp luôn đao.
“Hầy, tỷ tỷ, đệ vừa thấy thanh đao kia, cũng không nghĩ nhiều, nhất thời mới ——”
“Hôm nay bệ hạ ra ngoài ngắm hoa đăng, khó khăn lắm mới nguyện ý quên đi chuyện trước kia, phải làm sao mới ổn đây? Đệ nhìn đi, bọn thị vệ vẫn không tìm được người.”
Phúc Lộc nhất thời vô cùng tự trách, cùng Nhiễm Đào nhìn sân cau mày không nói lời nào.
Mà đúng như Nhiễm Đào đã nói, bọn thị vệ tìm một đêm không thấy người.
Lúc trở về báo cáo Triệu Tông, Triệu Tông mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu hồi bẩm như vậy vẫn cảm thấy thất vọng, nhưng hắn nỗ lực miễn cưỡng lên tinh thần, chỉ nói: “Tiếp tục tìm.”
Tiền Điện Ti* trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng thở dài, nhưng chỉ có thể đáp lại, đi ra ngoài sai người tiếp tục tìm.
*Điện Tiền Ti: Một trong hai cơ quan tối cao quản lý cấm quân
Triệu Tông điên cuồng tìm Triệu Thập Nhất.
Triệu Thế Tông cũng đang điên cuồng tìm đao, hắn thậm chí mang theo Nhân Mặc ra ngoài tìm khắp mỗi con đường hắn đi ngang đêm qua, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Hắn là người chưa bao giờ hoảng loạn, giờ khắc này mới hoảng loạn, thì hung bạo tàn ác. Hắn đi trên phố Tây, lại dọc theo con đường hôm qua tìm một lần, không cẩn thận đụng phải người khác, hắn quay đầu nhìn thì giận dữ trợn mắt.
Bị đụng trúng là một tiểu nương tử, ban đầu thì còn tức giận, nhìn lên thấy vẻ ngoài của hắn, không khỏi cũng có chút ngây dại.
Hai người họ đứng giữa đường lớn, đúng vào lúc này, xa xa có một hàng thị vệ đi tới, đang kéo từng nam tử lại hỏi chuyện. Tiểu nương tử lấy lại tinh thần, nữ sử đi theo phía sau nàng, lập tức nói: “Tam nương tử, thị vệ trong cung chắc là đang tìm người đó, chúng ta mau trở về thôi, về chậm đại lang sẽ lo lắng.”
Tiểu nương tử không nói lời nào, lặng lẽ nhìn Triệu Thế Tông một cái.
Triệu Thế Tông lại không để ý, hắn cau mày nhìn về phía nhóm thị vệ kia. Vừa nhìn, hắn đã biết không phải nhóm thân vệ con cháu quý tộc của Triệu Tông, nhưng cũng là thân vệ của Triệu Tông, chỉ là thân phận có hơi khác biệt.
Hắn đang nghi hoặc những người này vì sao phải ra đây, thị vệ đã tìm đến phía sau hắn, một người trong đó nhỏ giọng nói: “Thủ lĩnh, vị tiểu lang quân kia bây giờ bề ngoài ra sao nhỉ? Không biết tướng tá, không có chân dung, chúng ta có lật ngược Khai Phong Phủ lên, cũng tìm không ra!”
Thị vệ trưởng cả giận nói: “Đâu tới phần ngươi nói chuyện! Tìm đi!”
Triệu Thế Tông nghe vậy, có chút sững sờ.
Bọn thị vệ đã lôi kéo một binh sĩ phía sau tỉ mỉ điều tra.
Người kia sợ hãi nói: “Đại nhân, tôi không hề làm gì cả, các người đừng bắt tôi!!”
“Thành thật một chút! Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tôi, tôi mười sáu!”
“Nhà ngươi ở đâu?…”
Triệu Thế Tông nhấc chân lập tức rời đi, thị vệ trưởng nhìn thấy bóng lưng của hắn, muốn gọi hắn lại, lại thấy hắn cao to như vậy, một chút cũng không giống lang quân mười sáu tuổi, mà hắn ăn mặc hào hoa phú quý, như lang quân gia đình giàu có, cuối cùng không nói gì.
Triệu Thế Tông thoát được một kiếp.
Tiểu nương tử vừa rồi bị Triệu Thế Tông đụng vào vẫn còn quyến luyến nhìn hướng Triệu Thế Tông rời đi.
Vừa đi vào trong hẻm, Nhân Mặc lập tức nói: “Tam lang! Những người kia đang tìm ngài phải không?!”
Triệu Thế Tông trầm mặc.
“Chúng ta mau trở lại Hàng Châu đi!”
Năm đó trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Triệu Thế Tông chưa bao giờ nói với người khác, Nhân Mặc chỉ xem giữa hắn và quan gia trong cung có chút thù hận, lúc này lại thấy bọn thị vệ còn tìm người như vậy, ngay trên đường bắt lấy binh sĩ cùng tuổi đã hỏi liền, nàng tất nhiên lo lắng cực kỳ. Lang quân ở Hàng Châu thế lực có to lớn hơn nữa, nhưng cũng là trong bóng tối, làm sao có thể đối kháng với hoàng quyền?
Còn nữa bọn họ âm thầm trở về, hành tung sao lại bại lộ?
Triệu Thế Tông lại nghĩ tới chuyện khác.
Vì sao Triệu Tông đột nhiên muốn tìm hắn?
Vì sao cố tình là lúc này.
Lúc trước hắn đã “chết” rồi, lẽ nào Triệu Tông biết những chuyện khác?
Hắn không khỏi có chút lo lắng, mơ hồ cảm thấy đao của hắn, có lẽ đã rơi đến nơi không nên rơi rồi. Hôm qua hắn hiếm khi làm việc tốt, nể mặt Triệu Tông, cứu Triệu Thúc An một lần.
Đao, có phải ngay lúc lôi kéo, đánh rơi ở đó hay không?
Hắn nhất thời càng nhíu mày chặt hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT