*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đình Trà Hỷ nhìn thấy Triệu Tông trước tiên, lập tức hành lễ chào hỏi.
Ba người cũng đứng lên, Triệu Tông Ninh giống con bướm nhỏ, cao hứng bay ra đình, xuống đón hắn.
“Ca ca!” Nàng nhào tới trước mặt Triệu Tông.
Triệu Tông đưa tay ra từ tay áo, sờ tay nàng, hỏi: “Có lạnh không?”
“Một chút cũng không! Bên trong ấm lắm luôn! Ca ca mau vào thôi, coi chừng lạnh!”
Triệu Tông gật đầu, cùng nàng đi vào trong đình, sau đó nhìn thấy Triệu Thập Nhất.
Triệu Thập Nhất bỗng nhiên bỏ đi tính trẻ con, Triệu Tông lại nhìn hắn, cảm thấy có chút xa lạ. Trong mắt Triệu Thập Nhất cũng không còn ỷ lại hắn như mấy ngày trước, lúc này, Triệu Thập Nhất mặc dù nhìn thẳng hắn, ánh mắt lại hết sức thanh minh.
Hắn dừng bước chân, rồi lại đi vào trong đình như thường.
Có Triệu Tông Ninh ở đây, cũng không sợ nhàm chán, Triệu Tông chỉ cần nghe nàng nói chuyện là được rồi.
Mãi đến khi Triệu Tông Ninh nói chán rồi, còn nói muốn đi bẻ mấy cành hoa mai cho Triệu Tông cắm vào bình, vội vã đi ra ngoài. Tiễn Nguyệt Mặc cũng không muốn ở lại nơi này, sợ bệ hạ có lời muốn với tiểu lang quân, tìm một lý do rồi trở về.
Trong đình chỉ còn Triệu Tông và Triệu Thập Nhất.
Triệu Tông ngửi một cái, nhìn về phía chậu than trong góc, cười nói: “Trong đây cũng thả bánh hương mai?”
Trà Hỷ cười tiếp lời: “Đúng vậy! Đều là tiểu lang quân làm!”
Triệu Tông nhìn về phía Triệu Thập Nhất, cười nói: “Lúc ở Sùng Chính Điện, vì ngươi làm bánh hương này, cả gian phòng đều thơm ngát. Không ít đại thần đến, đều không muốn đi luôn đó.” Hắn đang đùa giỡn, thuận tiện trêu chọc Triệu Thập Nhất, Triệu Thập Nhất mặc dù đã dùng tốc độ mắt thường rõ rệt nhanh chóng lớn lên, mà trong lòng hắn, hình tượng trẻ con đã kiên cố.
Mấy ngày nay Triệu Thập Nhất cũng không biết nên đối mặt Triệu Tông thế nào, Triệu Tông cảm thấy Triệu Thập Nhất lớn nhanh, sao hắn lại không thấy?
Người người đều thán phục Triệu Tông bỗng nhiên sinh ra khí thế chỉ thuộc về đế vương, chỉ có chính hắn vẫn còn không biết.
Triệu Tông đã không phải Tiểu hoàng đế ốm yếu đến mức phải có người trông ngày xưa nữa rồi. Triệu Tông nhìn Triệu Thập Nhất thấy không quen, Triệu Thập Nhất nhìn hắn, làm sao không thấy xa lạ?
Nhưng rõ ràng mới một tháng có thừa.
Triệu Thập Nhất đã mơ hồ phát hiện, có lẽ bọn họ đều bị Triệu Tông lừa gạt. Lúc này hắn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn không hối hận vì lựa chọn ban đầu. Hắn làm đồ chơi để dỗ Triệu Tông Ninh, vốn cũng không đến mức muốn đưa đến Sùng Chính Điện, là hắn cố ý kêu người đưa tới.
Hắn sắp đi rồi, trước khi đi, muốn gặp Triệu Tông một lần.
Mà bây giờ Triệu Tông quá mức bận rộn, nếu không dùng biện pháp này, có lẽ mãi đến tận lúc rời đi, bọn họ quả thật cũng không gặp được nhau.
Là hắn chủ động đưa Triệu Tông đến, hắn cũng không muốn kiểu cách vì những việc này, hắn nhìn về phía Triệu Tông, nói: “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm.”
Sau khi Triệu Thập Nhất nói chuyện được, lúc nói chuyện với hắn luôn luôn dùng giọng điệu này. Triệu Tông đối với Triệu Tông Ninh và Triệu Thập Nhất là mù quáng, không phân biệt được, mặc dù có nhận ra, hắn cũng không phát hiện, chỉ nói tiếp: “Gần đây ngủ ít, về sau sẽ gặp tình trạng này nhiều.”
Triệu Thập Nhất cau mày: “Nào có chuyện vừa thân chính đã liều mạng thế này.”
Kiếp trước sau khi hắn đăng cơ trình độ liều mạng kỳ thực không thể thấp hơn Triệu Tông, mà Triệu Tông thế này, đặt trong mắt chính là khiến người đau lòng.
Sau khi Phúc Lộc nghe xong, đồng ý nói: “Bệ hạ, ngài xem, đến tiểu lang quân cũng nói như vậy, ngài phải nghỉ ngơi đàng hoàng mới được.”
“Các ngươi lại hay quá rồi, một người hai người đều đến dạy bảo trẫm.” Triệu Tông cười.
Phúc Lộc biết hắn cũng không phải giận, cũng cười nói: “Tiểu nhân nào dám.”
“Các ngươi đều ra ngoài đi, trẫm có chuyện muốn nói với Tiểu Thập Nhất.”
“Vâng.” Phúc Lộc và Trà Hỷ cùng đáp, dẫn theo các cung nữ thái giám lần lượt ra khỏi đình.
Lần này không còn người ngoài, Triệu Tông mới thở dài, nói ra lời mà chưa bao giờ nói với người khác: “Làm Hoàng đế thật mệt.”
Triệu Thập Nhất cảm thấy vô cùng đau lòng.
Triệu Tông cười: “Mà sự mệt này, nhưng cũng đáng.” Hắn ngồi đối diện Triệu Thập Nhất, áo choàng lông cũng không cởi, mặt còn bị lông cáo trắng tô điểm, bị tuyết chiếu sáng tựa như nhiễm phải ánh sáng nhạt, hắn nói, “Tiểu Thập Nhất, trẫm bảy, tám ngày không thấy ngươi, ngươi đã cao lớn lên rất nhiều.”
Mũi Triệu Thập Nhất mũi bỗng nhiên ê ẩm, sau đó mới vô tình nói: “Ta dù gì cũng phải trưởng thành.”
“Sau khi trưởng thành, ngươi muốn làm gì?” Triệu Tông cười, “Trước kia ngươi không nói chuyện, ngươi thích vẽ tranh, trẫm thật hy vọng ngươi có thể làm một đại gia hội họa, còn muốn cho ngươi bái Huệ quận vương làm thầy. Mà bây giờ, ngươi nói chuyện rồi, ngày trẫm rơi xuống nước, là ngươi cứu trẫm, cũng là ngươi đúng lúc an bài tất cả, Phúc Lộc kể với trẫm chuyện ở Bảo Từ Điện. Ngày trăm cử nhân quỳ trước Tuyên Đức Lâu, cũng là ngươi đem Tôn thái hậu đến. Tiểu Thập Nhất, trẫm không nhìn lầm ngươi, ngươi là người có đại trí tuệ. Bây giờ ngươi có thể nói chuyện, cũng muốn đi ra vùng trời nhỏ của bản thân, ngươi có nghĩ tới, tương lai, ngươi muốn làm gì không?” Từ cái lần Triệu Thập Nhất cứu hắn, ở trong lòng hắn, Triệu Thập Nhất giống Triệu Tông Ninh, là hai người duy nhất hắn tình nguyện tin tưởng.
Hắn muốn làm gì?
Trước kia hắn chỉ muốn làm Hoàng đế, bây giờ, hắn cũng không biết tương lai hắn muốn làm gì.
Triệu Tông thấy hắn không trả lời được, lại nói: “Trẫm mời một sư phụ đến dạy ngươi đọc sách, dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung nhé? Chờ qua Đông Chí, sẽ bắt đầu dạy cho ngươi. Lại qua mấy năm nữa, ngươi mười lăm tuổi, hoặc mười sáu tuổi, trẫm sẽ cho ngươi vào triều rèn luyện.” Triệu Tông nhìn ra ngoài đình, cười, “Đương nhiên, ngươi cũng có thể đi nơi khác rèn luyện, chỉ là, trẫm sợ là sẽ nhớ ngươi lắm. Đến lúc đó, chờ ngươi rèn luyện xong rồi, trẫm cũng phong Hầu gia cho ngươi, ngươi không cần sống dựa vào Ngụy Quận vương phủ. Ngươi đều mạnh hơn mỗi người nhà đó, trẫm lại cưới cho người một người vợ, đáp ứng ngươi, phải cưới người đặc biệt mỹ mạo.”
Triệu Tông đặt tay trên bàn, cúi đầu thưởng thức chung trà tinh tế, tiếp tục nói: “Các ngươi sinh con trai, hãy sinh nhiều mấy đứa, đến lúc đó, trẫm chọn một người hợp nhãn duyên nhất, đón vào cung, làm người thừa kế của trẫm ——”
Triệu Thập Nhất khó tin ngắt lời hắn: “Ngươi đang nói linh tinh gì vậy!”
Triệu Tông không có giận hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, cười: “Trẫm chỉ tin ngươi và Ninh Ninh. Sức khỏe của trẫm, ngươi cũng biết, không biết có thể sống trên đời này bao lâu. Trẫm chung quy phải chọn một người thừa kế, phải không cô phụ giang sơn Triệu gia này.” Hắn dứt lời, vẫn cười, “Nếu không đợi được con của ngươi trưởng thành, trẫm sẽ… Vậy ngươi tới làm người thừa kế của trẫm ——”
“Có ai nguyền rủa chính mình như vậy!”
Triệu Tông vẫn cười như cũ: “Đừng tức giận nha, trẫm trên người có vạn dân, đều phải chuẩn bị vẹn toàn mới đúng.”
Triệu Thập Nhất có thể không giận?
Hắn tức giận đến nói không ra lời.
Hắn cứu người, không phải là kêu người đi chết.
Triệu Tông vẫn tốt, đứng dậy cười nói: “Đi thôi, trời đã tối, về dùng bữa. Trẫm đã một tháng không dùng bữa cùng ngươi rồi.” Dứt lời, hắn còn tưởng Triệu Thập Nhất vẫn là một bé con, đưa tay về phía hán. Duỗi ra một nửa, Triệu Tông lại thu về, “Trẫm quên mất, Tiểu Thập Nhất của chúng ta đã lớn rồi, không thể cứ dắt tay mãi.” Trong giọng nói của hắn còn có chút cô đơn.
Triệu Thập Nhất mặt lạnh, nắm tay hắn.
Triệu Tông cao hứng cười lên, cùng hắn đi xuống đình.
Đúng như Triệu Tông vừa rồi đã nói, hắn chỉ tin tưởng Triệu Thập Nhất và Triệu Tông Ninh, chỉ có trước mặt hai người này, hắn mới có thể hiển lộ mấy phần bản tính. Còn bản tính chân thật của hắn, ngoại trừ chính hắn, vẫn không có ai chân chính từng trải qua. Hắn ẩn giấu quá lâu, ẩn giấu hai đời, chưa bao giờ định triển lộ ra. Hắn sớm thành thói quen.
Bây giờ có muội muội cùng cháu trai, hắn đã rất thỏa mãn.
Mà cái câu liên quan đến người thừa kế, cũng là hắn đã sớm nghĩ tới. Trước kia hắn còn lo lắng lỡ như hắn chết sớm quá, Triệu gia này ai gánh đây. Theo hắn biết, bây giờ hoàng thất Triệu gia không có ai đặc biệt xuất sắc. Lúc đó hắn thậm chí đã nổi lên suy nghĩ truyền ngôi cho Triệu Tông Ninh, chỉ là thời đại này, Triệu Tông Ninh nếu như muốn làm Hoàng đế, không thể thiếu vô số con cháu Triệu gia muốn giết, hắn không muốn muội muội dính phải mấy việc máu tanh đó.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Triệu Thập Nhất bỗng nhiên thông suốt lại càng ngày càng chói mắt như vậy, giáo dục tốt, đủ đảm đương một người thừa kế xuất sắc.
Hắn đã nghĩ kỹ, hắn nếu như chết sớm, trực tiếp truyền ngôi cho Triệu Thập Nhất.
Nếu như còn có thể sống đến hai mươi, ba mươi năm, vậy thì chờ Triệu Thập Nhất có con, đón vào cung bồi dưỡng. Dù sao, hắn không có cách nào hành phòng cùng nữ nhân, không sinh được con.
Hắn sẽ giáo dục con của Triệu Thập Nhất ra hình ra dáng.
Nghĩ đến bất kể như thế nào, tốt xấu còn có một Triệu Thập Nhất, Triệu Tông trong lòng lại thực tế thêm rất nhiều.
Hắn cười híp mắt nắm tay Triệu Thập Nhất, đi trong lối đi trong hậu uyển dưới ánh chiều tà dương chiếu rọi.
Đám Phúc Lộc lặng lẽ theo sát phía sau bọn họ, chẳng hề quấy rối bọn họ.
Triệu Tông dọc theo đường đi đều nói chuyện, nói cái này nói cái kia, một lúc sau còn nói: “Sinh nhật ngươi ngay Tết Nguyên Tiêu, chờ sang năm đến sinh nhật ngươi, trẫm dẫn ngươi cùng Ninh Ninh đi ngắm hội hoa đăng nhé. Nghe nói trên phố Tây có Gia bà bà làm bánh trôi hạt vừng rất ngon, trẫm còn chưa bao giờ ăn đồ ăn ngoài cung. Đến lúc đó, ba chúng ta, một người mua một chén, cùng nhau ăn…”
Triệu Tông nói liên miên, đi thẳng tới Phúc Ninh Điện, ánh chiều tà từ nhạt đến mất hút, đèn đuốc từ không đến sáng rực.
Bàn tay ấm áp của Triệu Thập Nhất đã sớm ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của Triệu Tông, hắn đắm chìm trong lời nói đâu đâu của Triệu Tông, thật lâu chưa thể bình tĩnh.
Mãi đến khi đi vào Phúc Ninh Điện, trước mặt cung nữ, thái giám quỳ xuống nghênh đón bọn họ.
Hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Hắn nghĩ, đây chính là lần cuối của hắn và Triệu Tông.
Ba ngày sau, Đông Chí, đại triều hội.
Trời còn chưa sáng, Triệu Tông đã thức dậy, mặc vào giáng sa bào*, Nhiễm Đào giúp hắn đội thông thiên quan*.
*
Giáng sa bào, thông thiên quan là phụ kiện cần mặc vào những buổi lễ quan trọng của vuaTrong thời tiết lạnh giá như vậy, Triệu Tông còn chưa thích ứng, cổ không quấn lông, lạnh lẽo.
Nhiễm Đào đau lòng nói: “Bệ hạ nhịn mấy canh giờ thôi.”
Triệu Tông được nhiên biết, sự kiện thế này quy củ quá nhiều, hắn cười nói: “Không sao, đi thôi!”
Nhiễm Đào và Phúc Lộc cười, trước tiên chúc mừng hắn một tiếng. Sau đó hắn dẫn mười mấy cung nữ, thái giám đi ra ngoài. Triệu Tông mặc dù ngại rườm rà, nhưng sự kiện như đại triều hội chính là lúc nói về rườm rà, nếu như không dẫn hết người theo, thì sẽ bị sứ thần ngoại quốc cười nhạo.
Lúc hắn đi ra cửa điện, bèn quay đầu lại nhìn.
Đã có đến mấy lần, gặp phải trường hợp trọng đại này, hắn xoay người lại, luôn có thể nhìn thấy Triệu Thập Nhất ngồi trong hành lang, mặc dù không ngồi ở đó, gần như đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn thoáng qua.
Mà ngày hôm nay, không có.
Hắn vô cớ có chút mất mát.
Nhiễm Đào vừa nhìn đã biết, nói: “Bệ hạ, hôm nay quá sớm, tiểu lang quân còn chưa dậy đâu.”
Triệu Tông gật đầu, không nhìn nữa, ngẩng đầu, nghênh đón trời đông gió lạnh, hắn bước ra khỏi Phúc Ninh Điện.
Thân vệ chờ ngoài điện từ sớm từng người đuổi theo hắn.
Bọn họ đạp lên đêm đen, đi đến ánh mặt trời sắp lên cao, hướng đến Đại Khánh Điện.
Sáu năm vội vã rồi lại dài dằng dặc, mà Triệu Tông, rốt cục đã mặc bộ thông thiên quan phục này, đứng trên Đại Khánh Điện, tiếp nhận tất cả mọi người quỳ lạy và chúc phúc.
Đại triều hội đầu tiên sau khi bệ hạ thân chính, trình độ quan trọng không cần nói cũng biết.
Người trong tông thất thường ngày nhàn tản, không thích tham dự triều hội, cũng mặc triều phục từ rất sớm, ngồi xe ngựa đi vào cung.
Từ lúc Triệu Đình bị đưa đến Tống Châu, Từ trắc phi của Ngụy Quận vương phủ cũng bệnh nặng một trận, hậu viện không người quản, bèn rơi lên người Thế tử phi.
Thế tử phi họ Khương, nhà mẹ đẻ là Tề Quốc công phủ, huynh trưởng đóng giữ Hà Đông.
Nàng thân thể yếu đuối, tính tình mềm mại, là khuê tú nhà cao cửa rộng chân chính. Nhà mẹ đẻ lợi hại, lại có con trai con gái kề bên người, nàng chưa bao giờ đặt quyền lợi nhỏ nhoi trong hậu viện này vào mắt, từ nhỏ thanh nhã đến lớn. Thế tử không thích nàng, nàng cũng ghét bỏ Thế tử tầm thường, Thế tử cũng không thể làm gì nàng. Nàng đóng cửa viện, tự sống cuộc sống an ổn của mình. Dù Từ trắc phi hung hăng đến đây, cũng không dám tác quái trước mặt nàng.
Nàng mới lười quản, chuyển tay đưa chìa khóa, sổ sách này đi.
Trước khi đưa đi, nàng hỏi một tiếng bây giờ trong phủ ai được sủng ái nhất.
Tất nhiên là Đan nương tử.
Cho nên đống chìa khóa, sổ sách này đều rơi vào tay Đan nương tử.
Đan nương tử quản sự cũng có chút bản lĩnh, hai tháng qua vẫn luôn tường an vô sự, cho dù có người muốn phá, Thế tử mặt hung dữ, còn ai dám?
Từ trắc phi suy sụp hai tháng, ngày đại triều hội, các nam nhân trong nhà từ rất sớm đã cùng vào cung, không chỉ là đích tử của Thế tử phi sinh, thứ tử của thiếp thị sinh cũng toàn bộ đi theo.
Nàng lại nghĩ tới nhi tử của mình, không khỏi rơi lệ, khóc ròng nói: “Đình Nhi của ta?! Không biết ở Tống Châu có ăn khổ gì không, nếu như Đình Nhi ở đây, hắn nhất định cũng vào cung tham gia đại triều hội rồi!” Nàng ít đọc sách, xuất thân cũng không cao, không biết cong vẹo trong đó, cũng không dám hận bệ hạ, chỉ hận Triệu Thập Nhất và Đan nương tử, nghĩ đến liền hận, “Ta sinh ra Đình Nhi, là người được sủng ái nhất trong phủ! Thế tử xin lập ta làm trắc phi, Thế tử phi còn đích thân đến gặp ta, thưởng ta một bộ trang sức luy ti* hồ lô khảm hồng bảo. Thế tử phi còn nói, chờ Đình Nhi của ta lớn lên, để các ca ca chỉ hắn đọc sách, cưỡi ngựa. Ai ngờ, Thế tử cố tình lại mang nàng ta từ ngoài phủ về! Thế tử ở trong phòng nàng ta một tháng cũng không chịu ra!”
*Luy ti: Là công nghệ kéo vàng thành sợi tơ làm trang sức nhìn tinh tế hơn, ở đây là trâm cài đầu hình hồ lôNàng cắn răng: “Ta sinh con trai, nàng ta cũng sinh con trai! Nguyên bản Đình Nhi của ta là con trai nhỏ nhất của Thế tử mới đúng, là con cưng được sủng ái nhất, mà nàng ta sinh đứa nhỏ nhất! Ta kêu người bịa đặt con nàng ta sinh không phải con của Thế tử, Thế tử quả nhiên không thích. Ai có thể nghĩ tới, qua mười năm, nàng ta thế mà còn có thể vươn mình!”
Nha hoàn của nàng nhanh chóng khuyên nhủ: “Nương tử, nàng ta mặc dù sinh con trai thì lại làm sao, là một thằng ngốc nha!”
Từ trắc phi đắc ý, nhưng đắc ý chỉ được mấy hơi đã xụ mặt: “Thằng ngốc bây giờ xoay người rồi, được bệ hạ thương như châu báu! Thằng ranh con này từ nhỏ đã hung tàn, lần trước ở trong cung, nhất định là hắn hãm hại Đình Nhi của ta!” Nói đến chỗ đau, nàng liền khóc lớn, “Đình Nhi của ta ơi ——”
Mãi đến khi tiểu nha hoàn bên ngoài tiến vào: “Nương tử, cháo tổ yến đã xong, ngài ăn chút đi.”
Từ trắc phi đâu còn có khẩu vị ăn những cái này? Con trai bị đưa đi rồi, quyền lực cũng rơi vào tay con tiện nhân kia, Thế tử còn che chở tiện nhân, nàng sống không bằng chết.
Nha hoàn thiếp thân nhận lấy chén sứ, muốn khuyên nàng ăn mấy miếng, cúi đầu nhìn chén, kinh ngạc thốt lên.
“Làm sao vậy?” Từ trắc phi nhìn nàng.
Nha hoàn cười gượng muốn thu chén, cũng nói: “Không có gì, không có gì.”
Từ trắc phi bây giờ vô cùng mẫn cảm, lập tức nói: “Rốt cuộc là thứ gì! Chẳng lẽ tiện nhân kia muốn hạ độc hại ta?! Cho ta xem!”
Nha hoàn không thể làm gì khác hơn là đưa chén tới bên cạnh nàng.
Nàng vừa nhìn, trước mắt choáng váng, lông tổ yến còn không hề làm sạch! Một chén cháo tổ yến ngon lành, vô cớ trở nên buồn nôn, nổi bên trên đều là lông tơ! Chỉ nhìn một cái, khi hết hoa mắt rồi, Từ trắc phi liền nôn một trận. Chén cũng từ trong tay nàng rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ nát lanh lảnh.
Từ trắc phi đỡ tay nha hoàn tay, hồi lâu sau mới bình ổn lại, hỏi tiểu nha hoàn đưa cháo đến: “Cháo này là từ đâu tới!”
Tiểu nha hoàn lập tức quỳ tới xuống đất: “Nương tử, nô tỳ cái gì cũng không biết! Nô tỳ cái gì cũng không biết!”
“Ngươi nói như vậy, chính là có chuyện gạt ta! Đánh nàng cho ta!”
“Vâng!” Nha hoàn của Từ trắc phi tiến lên tát nàng.
Tiểu nha hoàn bị đánh thút tha thút thít, mặt sung phù, cuối cùng đem đầu đuôi câu chuyện đều kể hếtt.
Từ trắc phi chọc tức, cả giận nói: “Tiện nhân này! Thừa dịp Thế tử không ở nhà, liền chà đạp ta! Nàng là một thiếp thị, lại dám chà đạp ta?! Nếu Thế tử thật sự yêu thích nàng, sao không cho nàng làm trắc phi?!”
Tiểu nha hoàn quỳ bên dưới quỳ nhanh chóng lấy lòng nói: “Nương tử, ngài là trắc phi, nàng ta là thân phận gì nha? Bên ngoài bán bánh hấp, còn từng gả một lần rồi, như vậy, ai dám cho làm? Thế tử yêu thích, chỉ có ngài!”
Nha hoàn thiếp thân lập tức nói: “Đúng vậy! Tiện nhân này! Không chiếm được Thế tử ngưỡng mộ, mới dám dùng những chiêu lén lút này! Nương tử nên giáo huấn nàng ta, để nàng ta biết thiếp thị và trắc phi khác biệt thế nào!”
“Hừ!” Từ trắc phi cười lạnh, “Tiện nhân không sạch sẽ này, dám chà đạp ta, hôm nay ta nhất định phải dạy lại nàng ta quy tắc!”
Triệu Thập Nhất đang ở trong điện dùng tảo thiện, ăn đến ung dung, bỗng nhiên có tiểu thái giám vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
Trà Hỷ cau mày: “Làm sao thế này?”
“Tiểu lang quân! Đông Hoa Môn nơi có một nữ sử, nói là nha hoàn bên cạnh Đan nương tử, nói Đan nương tử bị trắc phi nương tử của Quận vương phủ xử phạt, muốn ngài nhanh đi về một chuyến!”
Trà Hỷ kinh hãi: “Thế tử phi không quản?”
“Tiểu nhân không biết!”
Triệu Thập Nhất lập tức đứng dậy, Trà Hỷ gọi hắn lại: “Tiểu lang quân! Chờ bệ hạ trở về, điều tra xong là chuyện gì mới dễ nói.”
“Đó là mẹ của ta.” Triệu Thập Nhất chỉ nói năm chữ này.
Hốc mắt Trà Hỷ đỏ lên, đúng vậy, đó là mẹ của tiểu lang quân. Triệu Thập Nhất xoay người đi ra ngoài, Cát Lợi đang ở trong viện đút chim bồ câu ăn, thấy hắn đi ra, thi lễ chào hắn một cái. Triệu Thập Nhất ngẩng đầu nhìn chim bồ câu trên không trung, hỏi Cát Lợi: “Bây giờ có bao nhiêu con?”
Cát Lợi thả bình xuống, tiếp tục đếm ngón tay. Triệu Thập Nhất biết cậu đếm không ra, không chờ trả lời, đã nhanh chân đi lên đầu hành lang, ra khỏi Phúc Ninh Điện.
Cát Lợi xoay người lại nhìn bóng lưng đám người, ngơ ngác nói: “Tháng này có năm mươi sáu con.”
Đại Khánh Điện đang làm đại triều hội, trên đường rất yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng bước chân đám người Triệu Thập Nhất đi qua.
Hắn cấp tốc đi tới trước cửa cung, gặp được nha hoàn kề cận của mẹ hắn Nhân Mặc.
Vừa thấy hắn tới, Nhân Mặc vội vàng nói: “Tiểu thập nhất lang quân, ngài mau trở về xem đi! Trong phủ xảy ra chuyện lớn, trắc phi nương tử muốn phạt nương tử! Thế tử phi thân thể không tốt, cửa viện đóng chặt ai cũng không gặp, Thế tử còn ở trong cung! Ngài mau trở về đi!”
Triệu Thập Nhất nhấc chân định ra ngoài.
“Tiểu lang quân!” Trà Hỷ gọi lại.
Triệu Thập Nhất không quay đầu lại.
“Tiểu lang quân! Ngài chờ một chút đi, chỉ nửa canh giờ nữa thôi, đại triều hội sẽ kết thúc. Nhiễm Đào tỷ tỷ ở Đại Khánh Điện, nô tỳ không có đối bài*, không có cách nào xuất cung!” Cung nữ, thái giám bên trong Phúc Ninh Điện đều không thuộc quản lý của Hậu cung, quản lý mọi việc trong điện từ trước đến giờ đều là Phúc Lộc và Nhiễm Đào. Cho dù Tiễn Nguyệt Mặc bây giờ thay Thái hậu quản lý, cũng không cách nào cho nàng đối bài.
*Đối bài: Tương tự lệnh bài thông hànhNhân Mặc đỏ mắt thương tâm nói: “Vị tỷ tỷ này, nương tử chúng tôi chờ không chờ được rồi, chỉ có tiểu thập nhất lang trở về mới cứu được nương tử.”
Trà Hỷ cũng gấp, nhưng nàng cũng biết tiểu lang quân còn gấp hơn, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng quy tắc trong cung là vật chết, bệ hạ vừa thân chính, lại ngay lúc tổ chức đại triều hội, nàng càng không thể phá hủy quy củ trong cung.
Công chúa cũng có thể quản sự, nhưng nàng cũng không ở trong cung, hôm qua nàng đã cùng tiểu nương tử của Huệ quận vương gia đi Linh Vân Tử thắp hương bái phật rồi, bảo là muốn cầu phúc cho bệ hạ, đến ngày mai mới trở về.
“Trà Hỷ, ngươi đi về trước đi, ta đi một lát sẽ trở về.” Triệu Thập Nhất cuối cùng không đành lòng, khuyên một câu.
Trà Hỷ khó giải thích được có chút khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn nói: “Tiểu lang quân sau khi ngài trở về, đừng nóng vội, nhiều lắm là nửa canh giờ, nô tỳ và Phúc đại quan, Nhiễm Đào tỷ tỷ sẽ dẫn theo thị vệ cùng đến! Ngài yên tâm!”
“Được.” Triệu Thập Nhất đáp lại.
Hắn nhấc chân muốn đi.
“Lang quân!” Cát Tường lại gọi hắn.
Hắn dừng chân lại.
Cát Tường tiến lên, đưa vật cầm trong tay cho hắn.
Triệu Thập Nhất không dám quay đầu lại, chỉ dám cúi đầu, nhìn thấy trên tay Cát Tường là thanh đao Triệu Tông kêu người làm cho mình. Hắn cố ý để lại, hắn không muốn mang theo bất kỳ đồ vật nào trong cung, mà Cát Tường vẫn đưa tới.
Trà Hỷ cũng nói: “Tiểu lang quân, ngài mau cầm theo đi! Để phòng thân!”
Triệu Thập Nhất giãy giụa mấy hơi, cầm đao, nhưng không nói một câu, nhanh chân ra khỏi Đông Hoa Môn.
Cát Tường hít mũi một cái, cúi đầu quỳ xuống đất.
Trà Hỷ mặc dù không hiểu, cũng quỳ xuống theo.
Ngay khi ra khỏi Đông Hoa Môn, hướng Đại Khánh Điện vừa vặn vọng đến ba tiếng “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Ba tiếng vạn tuế đất rung núi chuyển.
Đó là sự thừa nhận mà vạn dân dành cho thân phận của Triệu Tông.
Còn là lời chúc phúc mà vạn dân dành cho Triệu Tông làm Hoàng đế.
Triệu Thập Nhất cười cười, xoay người lên ngựa, cất thanh đao cực kỳ xinh đẹp này vào trong tay áo, vung roi ngựa, đi tới hướng đông.
Hoàng cung này chính thức tỉnh lại, nhưng lại cách hắn càng ngày càng xa.
Hơn một canh giờ sau, Triệu Tông mới từ Đại Khánh Điện trở về.
Mặc dù mệt mỏi, hắn lại mặt tươi cười, mỗi người đi theo phía sau cũng vậy, trên người đều phủ một lớp ánh sáng ấm áp của buổi trưa. Hắn bước chân tiến vào cửa điện, đang muốn hỏi Triệu Thập Nhất có ở đây không, hôm nay hắn hết sức kích động, có nhiều chuyện muốn nói với người khác. Nhưng những câu nói này không phải ai cũng có thể nghe được, muội muội dù gì cũng là nữ hài tử, mà còn không ở trong cung, hắn chỉ có thể nói với Tiểu Thập Nhất.
Cũng không chờ hắn hỏi, Trà Hỷ đã mắt đỏ ngầu mà từ giữa chạy đến, nhìn thấy hắn, cứ như nhìn thấy bồ tát, lập tức nói: “Bệ hạ! Ngài trở về rồi!!”
“Làm sao vậy?” Triệu Tông kinh ngạc.
“Sinh mẫu của tiểu lang quân bị trắc phi nương tử trong phủ bắt nạt, nha hoàn của vương phủ tự mình đến mời tiểu lang quân trở về! Nô tỳ không có đối bài, không có cách nào xuất cung, tiểu lang quân đã đi hơn một canh giờ rồi! Còn chưa biết tình huống làm sao.”
Triệu Tông lạnh mặt: “Ngụy Quận vương phủ sao vẫn không quy tắc như vậy?!”
Người phía sau thấy hắn nổi giận, định quỳ xuống.
Triệu Tông phất tay áo đi vào trong điện, vừa đi vừa nói: “Phúc Lộc, ngươi tự mình đi!”
“Vâng!”
“Giải quyết xong, đưa Tiểu Thập Nhất về, ai cũng không được tổn thương hắn.”
“Vâng!” Phúc Lộc dẫn theo một hàng thị vệ, quay người đi mất.
Triệu Tông mặt lạnh ngồi trong nội thất chờ Phúc Lộc trở về, vừa rồi ở Đại Khánh Điện quần áo trên người, mặc dù cao quý, quần áo lại quá mát, thông thiên quan cũng quá nặng, ép tới đầu đau. Nhiễm Đào sớm giúp hắn thay đổi xiêm y, hắn mặc bộ trường sam màu đỏ, nội thất đốt rất nhiều chậu than. Tóc cũng đã xõa ra, Nhiễm Đào đang dùng lược gỗ chải đầu cho hắn.
Triệu Tông nhắm mắt, nói: “Ngươi nói xem, tặng Đan nương tử một tòa nhà, kêu nàng ra ngoài ở được không?”
“Bệ hạ, việc này dù gì cũng không hợp lễ, nàng là thiếp thị của Ngụy Quận vương phủ mà.”
“Uầy, trẫm cũng biết.”
“Bệ hạ không bằng triệu Thế tử vào nói cho rõ.”
Triệu Tông xem thường: “Bầu không khí trong phủ kiểu đó, làm sao có thể sửa được?”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân sốt ruột, Triệu Tông giơ tay, Nhiễm Đào ngừng lại, hắn xoay người nhìn lại.
Phúc Lộc đầy mặt lo lắng, chạy vào, quỳ xuống nói: “Tiểu lang quân bị đưa đi rồi!”
“…” Triệu Tông choáng váng, không hiểu rốt cuộc là ý gì.
“Ngươi mau nói tỉ mỉ!” Nhiễm Đào giục.
“Lúc tiểu nhân đến Ngụy Quận vương phủ, tiểu lang quân và Đan nương tử đã không ở đó nữa. Nói là mạo phạm trắc phi nương tử, trắc phi nương tử muốn trục xuất bọn họ ra khỏi Đông Kinh Thành! Tiểu nhân lại hỏi kỹ, hơn nửa giờ trước, người đã bị đưa đi, muốn đưa bọn họ đến Sở Châu! Tiểu nhân một mặt phái người đi bến tàu, một mặt nhanh chóng trở về báo tin!”
“Ngụy Quận vương phủ còn mặc cho một trắc phi làm càn như thế?!” Nhiễm Đào khó mà tin nổi.
“Tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi, Thế tử phi không quản sự, hôm nay các lang quân của Quận vương phủ đều ở trong cung. Trắc phi nương tử kia nói Đan nương tử muốn hạ độc hại nàng và Thế tử phi! Trực tiếp trói lại đưa họ đi! Nàng cũng là trắc phi, quanh năm quản hậu viện, hạ nhân nào có ai không nghe?”
“Khinh người quá đáng!” Nhiễm Đào tức giận đến đỏ mặt.
Nhưng bọn họ lúc này vẫn coi như trấn định, dù sao người đưa đi rồi, chỉ cần biết là ở đâu, đều có thể đoạt về.
Cố tình Triệu Tông có chút hoảng hốt, vô cùng tức giận.
Ở trong lòng hắn, Triệu Thập Nhất quả thật giống Triệu Tông Ninh. Hắn phong muội muội làm công chúa, theo như hắn nói, hắn cũng muốn trực tiếp phong Tiểu Thập Nhất làm một thân vương. Chỉ là thật sự là không có cách nào phong, tổ phụ của hắn cũng chỉ là một Quận vương mà thôi, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời oan ức Tiểu Thập Nhất.
Bạn nhỏ hắn nâng niu trong bàn tay như thế, lại bị người trói lại rồi đưa đi?!
Hắn cười lạnh, bỗng đứng dậy, trầm giọng nói: “Trẫm còn chưa trục xuất ai, vậy mà nàng ta cũng dám!”
Hắn trực tiếp đi ra ngoài.
“Bệ hạ!” Nhiễm Đào, Phúc Lộc cùng đồng thanh.
“Trẫm xuất cung một chuyến.” Triệu Tông mặt lạnh.
“Bệ hạ…” Nhiễm Đào còn muốn khuyên.
Triệu Tông đã nhanh chân bước đi, bây giờ khí thế của hắn từ từ cường thịnh, mấy người Nhiễm Đào cũng không dám tiếp tục ngăn cản hắn như từ trước kia. Hai người họ nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là theo sau, Nhiễm Đào cuống quýt lấy áo khoác lông thú có mũ trên kệ.
Phúc Lộc an bài xong xe ngựa, Triệu Tông ngồi vào, xe ngựa đi ra ngoài cung.
Xe ngựa một đường đi tới bến tàu sông Biện, thị vệ trong cung đúng lúc đang hỏi thăm, nhìn thấy Phúc Lộc xuống, dồn dập hành lễ.
Nhiễm Đào lại đi ra từ trong xe ngựa, lại chờ một lát, Nhiễm Đào lại từ bên xe ngựa dìu bệ hạ ra!
Bọn họ kinh hãi, ngay sau đó định quỳ, Phúc Lộc nhanh chóng ngăn cản. Bọn họ lúc này mới phát hiện bệ hạ mặc thường phục, đều khẽ cúi người, nói một tiếng: “Chào thất lang quân.”
Triệu Tông mặc áo choàng lông thú màu trắng, bao chặt chẽ, đội cả mũ trùm đầu.
Chỉ lộ ra non gương mặt đến, còn có vài sợi tóc lộ ra bên ngoài mũ trùm đầu, hơi bồng bềnh theo gió.
Hắn vịn tay Nhiễm Đào, tiến lên phía trước vài bước, trên mặt nước sông Biện có thật nhiều thuyền. Mặc dù hắn che kín, nhưng vẫn có thể lộ ra một chút tướng mạo, khí thế toàn thân cũng không lừa được người. Dân chúng bên ngoài cũng không biết trang phục thái giám, nữ quan trong cung rốt cuộc phân chia cấp bậc làm sao, mặc dù thấy người bên cạnh vị lang quân này, giống như cung nữ và thái giám, nhưng cũng không ai xem Triệu Tông trở thành Hoàng đế, chỉ coi là quý nhân hoàng tộc.
Dù sao, Hoàng đế còn ở trong cung chủ trì đại triều hội mà.
Thế nhưng Triệu Tông đứng đây, cực kỳ chói mắt, dù là người trên bến tàu, hay là người trên thuyền ở không xa, đều nhìn hắn chằm chằm.
Hắn híp mắt nhìn mặt nước, hỏi: “Nói như thế nào?”
“Thất lang quân, hạ quan đã hỏi rồi, nửa canh giờ trước, người của Ngụy Quận vương phủ xác thực đã tới một chuyến, thuyền đã đi rồi. Đúng là đi hướng Sở Châu.”
“Lúc các ngươi tới, thuyền đã đi?”
“Đúng vậy.”
Nhiễm Đào thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, như thế rất tốt, kêu bọn họ tức khắc đuổi theo là tốt rồi. Mới đi nửa canh giờ, không sao đâu.”
Thị vệ cũng nói: “Không sai, hạ quan đã phái thuyền xuất phát, ở ngay đó, ngài xem.”
Triệu Tông nhìn sang, xác thực một chiếc thuyền trung đẳng đang định xuất phát.
Hắn nên quyết tâm mới đúng.
Nhưng hắn vẫn hoảng hốt khó giải thích được.
Triệu Thập Nhất đứng ở đầu thuyền, nhìn bóng người bên bờ xa xa.
Mãi đến khi Nhân Mặc đi tới phía sau hắn: “Lang quân, bọn họ đã chết.”
Triệu Thập Nhất gật đầu.
“Nương tử gọi ngài vào trong, bên ngoài lạnh. Qua bến tàu phía trước, chúng ta phải đổi thuyền.”
Triệu Thập Nhất lại gật đầu, nhưng không hề bị lay động, vẫn nhìn bóng người bên bờ xa xa.
Một vệt đỏ bên trong màu trắng, theo gió đông, đáng thương đung đưa.
Hắn lại nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tông, Triệu Tông đáng thương đến như vậy, tựa hồ ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Chính là Triệu Tông đáng thương như vậy, hắn thân chính rồi, thực sự trở thành một Hoàng đế rồi.
Mà hắn lại không có cách nào chứng kiến Triệu Tông đến tột cùng là làm Hoàng đế thế nào.
Hắn không nỡ trở vào trong thuyền.
Triệu Tông nhìn chiếc thuyền trên mặt hồ xa xa, trên mũi chiếc thuyền kia, có một người đang đứng.
Hắn chăm chú nhìn người kia, lại nhìn không rõ tướng mạo người kia.
Người kia toàn thân đồ đen, lại không khỏi hấp dẫn hắn.
Gió quá lớn, trường sam màu đỏ bên trong áo choàng của hắn cũng không khỏi bị gió thổi bay, có càng nhiều sợi tóc của hắn bị thổi lên. Các lão bách tính trên bến tàu, nhìn hắn chằm chằm, quả thực không dời mắt được.
Bọn thị vệ đàng hoàng cúi đầu, cũng không ai dám ngẩng đầu.
Phúc Lộc nhìn mọi người, bọn họ còn không muốn cúi đầu.
Mà những chuyện này, Triệu Tông lại không hề hay biết.
Qua hồi lâu, Nhiễm Đào đau lòng nói: “Bệ hạ, chúng ta trở về thôi. Hôm nay, tiểu lang quân nhất định có thể trở về, buổi tối còn có thể cùng ngài dùng bữa tối nữa. Ngài đứng ở đây, tổn thương thân thể, quay về tiểu lang quân còn đau lòng hơn. Muộn một chút, Tạ lục lang còn muốn tiến cung gặp ngài.”
Triệu Tông đuổi nỗi khổ sở vô hình không tản đi được trong lòng.
Nhưng hắn cũng biết, Nhiễm Đào nói đúng, hắn đứng ở đây không có tác dụng, hắn còn chuyện quan trọng phải làm.
Hắn đã chân chính là Hoàng đế Đại Tống, hắn không thể tùy hứng làm bậy nữa.
Hắn thở dài, quay người, vô lực nhẹ giọng nói: “Về đi.”
Ngay khi quay người, nổi gió lớn, hướng nghịch gió đột nhiên thổi bay mũ trùm đầu hắn vẫn luôn đội, còn thổi bay áo choàng của hắn. Tóc đen được mũ trùm đầu bao lấy lập tức tung bay, cùng tay áo màu đỏ trong áo choàng triền miên không chia lìa.
Mãi đến khi hắn ngồi vào trong xe ngựa.
Người trên bến tàu vẫn chưa thể hoàn hồn, dồn dập chấn động nhìn chằm chằm xe ngựa dần dần rời đi.
Đỏ, đen, trắng.
Ba màu, cứ như vậy khắc trong mắt Triệu Thập Nhất, trong đầu và trong tim.
Hắn không nghĩ tới, Triệu Tông lại đến bến tàu sông Biện.
Vậy mà Triệu Tông lại tới nơi này, vậy hắn đáng giá quá rồi, chấp tay nhường hoàng vị, cũng là đáng giá.
Triệu Thập Nhất cười xoay người lại đi vào khoang thuyền.
Trên mặt nước phong càng to lớn hơn, hắn từ lâu đã bỏ đi bộ quần áo màu thiên thanh, rút đi trâm thanh ngọc trên đầu. Thay vào đó chính là sam bào màu đen và trâm gỗ đen, bên ngoài khoác áo choàng lông thú màu đen, dày nặng mà lạnh lùng. Gió lớn như thế, cũng không thể thổi bay vạt áo của hắn, càng không thể thổi rơi búi tóc của hắn.
Tương lai làm sao?
Vậy thì tương lai lại nói thôi.
Ít nhất, đến khoảng khắc này, hắn đều chưa từng hối hận.
Hắn khom lưng, đi vào khoang thuyền.
Mũi tàu đã không còn người.
Bến tàu cũng không còn người.
Mùa đông Nguyên Triệu năm thứ sáu, thế là, vừa đến, mà cứ như đã kết thúc.