Triệu Thập Nhất trở lại trắc điện, ngồi trên tháp, thật lâu không nói chuyện.

Triệu Tông tỉnh lại một lát, khóc một trận, không nói gì, người còn có chút mơ hồ, liền ngủ thiếp đi. Ngự y lại chẩn mạch, quả nhiên đã bắt đầu phát sốt. Trong hồ nước lạnh lẽo lâu như vậy, còn dầm mưa, người thể nhược như hắn phát sốt là điều bình thường.

Trong Phúc Ninh Điện người hầu hạ hắn vô cùng nhiều, Triệu Tông Ninh còn luôn nhìn chằm chằm.

Triệu Thập Nhất đột nhiên có chút vô lực, đành trở về.

Ngay cả Nhiễm Đào tra ra được gì từ hậu uyển, cũng không đủ sức đi qua hỏi.

Hắn đưa tay che mặt, lại không xóa được gương mặt khóc rống của Triệu Tông trước mắt.

Triệu Tông cũng không khóc thành tiếng, thậm chí mơ hồ, cố tình hắn đang trong mơ hồ, nước mắt lại giống cơn mưa liên miên bên ngoài, luôn tuôn rơi.

Hắn vô cùng khó chịu.

Nước mắt của Triệu Tông như chảy vào tim hắn, chảy nhỏ giọt, rồi lại chảy tới nơi sâu xa nhất.

Triệu Tông phải khó chịu đến mức nào, mới có thể khóc thành như vậy? Mặc dù Triệu Tông ngốc, nhưng vẫn rất có phong thái quân tử, bất cứ lúc nào, đều là phong độ phi phàm. Ngày ấy Triệu Tông gặp sứ thần, nghe đâu rất nhiều sứ thần tâng bốc hắn. Triệu Thập Nhất lại cảm thấy đó cũng không phải là tâng bốc, Triệu Tông vốn đã như vậy, từ ngữ tốt đẹp đại loại như chi lan ngọc thụ, vốn nên dùng trên người Triệu Tông.

Người như thế, lại khóc thành như vậy.

Nhưng lại không ai có thể giúp hắn chia sẻ, cảm nhận sự khó chịu ấy.

Triệu Thập Nhất rất là khó chịu, hắn thống khổ xoa trán mình, lại nan giải đau đớn.

Đúng vào lúc này, Cát Tường lặng lẽ đi tới, gọi hắn: “Lang quân.”

Hắn mới chậm rãi thả tay xuống, nói: “Chuyện gì.”

“Tôn đại nương tử đã đón vào rồi, đã đưa tới Bảo Từ Điện.”

“Biết rồi.”

“Thái hậu còn chưa tỉnh, Vương cô cô thì chườn mặt già hầu hạ, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Nói đến câu sau, Cát Tường cũng có chút xem thường, bọn họ đều là hầu hạ người khác, tất nhiên xem thường người như thế.

Bây giờ Triệu Thập Nhất mới có thể thương lượng chính sự: “Triệu Tông Ninh và Triệu Tông tạm thời đều không có tâm tư và tâm lực quản việc này, Thanh Mính trước tiên cứ giam giữ đi, đừng để nàng ta bị đói.”

“Lang quân, nàng ta sẽ chết sao?”

“Tất nhiên.”

Cát Tường không lên tiếng.

“Ngươi dù sao cũng còn nhỏ, nhìn không được thì cũng bình thường. Có trách thì chỉ trách nàng ta không theo chủ nhân tốt.”

Cát Tường không khỏi thở dài một hơi.

Tim Triệu Thập Nhất đều bị Triệu Tông khóc làm mềm nhũn, cũng hiếm khi không răn dạy cậu, nhưng cũng lặng im chốc lát mới nói: “Khi chết, để nàng ta được chết một cách thống khoái một chút, giữ toàn thây, an táng tử tế, lại dàn xếp cho người nhà của nàng ta.”

“Vâng.” Cát Tường đáp lại.

Triệu Thập Nhất cười tự giễu, hai đời gộp lại hắn đều không làm chuyện gì tốt.

Kiếp này lại làm hai việc, một là cứu Triệu Tông. Chuyện còn lại là Thanh Mính, nhưng cũng là bởi vì Triệu Tông, vào giờ phút quan trọng này, hắn cũng muốn thay Triệu Tông tích phúc.

Chủ tớ hai người đều không nói lời nào.

Lúc Cát Tường đang chuẩn bị lui ra, Triệu Thập Nhất bỗng nhiên mở miệng: “Ta phải đi.”

Cát Tường kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Lang quân?!”

“Chờ Triệu Tông khỏe.”

Cát Tường sốt ruột: “Lang quân muốn đi đâu?! Hoàng vị làm sao bây giờ?!”

Triệu Thập Nhất cười cười, làm sao bây giờ? Hắn cũng không biết làm sao bây giờ.

Hắn chỉ biết, hắn không thể ở lại trong cung nữa, tương lai làm sao bây giờ, rời đi rồi tính sau vậy.

Tình hình hôm nay, Bảo Từ Điện đã bị đạp đổ rồi, Triệu Tông Ninh là người thông minh, Triệu Tông khỏe rồi, nàng tự nhiên biết nên làm như thế nào. Năm nay Triệu Tông nhất định phải thân chính, hắn còn ở lại chỗ này làm cái gì?

Vào lúc này, mặc dù hắn muốn cướp hoàng vị, căn bản cũng không phải thời cơ tốt.

Huống chi hắn cũng mê man cực kỳ, hoàng vị, hắn còn muốn cướp không?

Hắn phải rời khỏi nơi này, suy nghĩ rõ ràng.

“Lang quân!” Cát Tường sốt ruột, còn muốn hỏi tiếp.

Triệu Thập Nhất phất tay: “Đi xuống đi.”

“Lang quân —— “

“Đi đi.”

Cát Tường có chút mất mát: “Lang quân cánh tay còn ổn không?”

“Tốt, đã băng bó cẩn thận.”

“Lang quân…”

“Tối nay không cần người đến gác đêm, các ngươi đều đi đi.” Triệu Thập Nhất dứt lời, quay người đi vào nội thất, bóng lưng lại hết sức cô đơn.

Cát Tường chỉ có thể nhìn theo hắn rời đi, trong lòng cũng tràn đầy bi thương.

Triệu Tông thật sự là Hoàng đế tốt, cũng thật sự là một người thiện tâm, cậu có thể hiểu được vì sao lang quân muốn đổi ý vào thời khắc quan trọng.

Nhưng mấy năm lang quân trù tính, muốn từ bỏ thật sao?

Sự lựa chọn này thật sự rất khó.

Thật sự quá khó.

Bây giờ trong cung, yên tĩnh đến đáng sợ, cửa cung vẫn đóng chặt, tảo triều đã xóa bỏ từ lâu.

Sáng sớm Triệu Thập Nhất mới tỉnh, Trà Hỷ liền tiến vào nói: “Tiểu lang quân, Triệt Hạ tỷ tỷ bên cạnh quận chúa mời ngài đến chính điện ạ.”

Hắn gật đầu, đơn giản rửa mặt, rồi đi gặp Triệu Tông Ninh.

Triệu Tông Ninh không phải ở một mình, bên người có Tiễn Nguyệt Mặc đang ngồi.

Triệu Thập Nhất tiến vào, hai người bọn họ ngẩng đầu, sắc mặt hai người đều không tốt, cũng biết đêm qua nghỉ ngơi không tốt. Triệu Tông Ninh cũng nhìn hán, sắc mặt Triệu Thập Nhất càng khó coi hơn, chỉ là hắn vẫn còn không tự biết.

Triệu Tông Ninh chỉ chỉ một cái ghế khác, Triệu Thập Nhất đi đến ngồi xuống.

“Ca ca ban đêm đã tỉnh một lần, còn có chút mơ hồ, đút chút nước, rồi ngủ tiếp.”

“Ngự y nói như thế nào?” Triệu Thập Nhất hỏi, giọng nói bình tĩnh.

“Ngự y nói không đáng ngại, hôm nay có thể tỉnh hẳn.” Giọng nói của Triệu Tông Ninh cũng rất bình tĩnh.

Tiễn Nguyệt Mặc cúi đầu, thầm nghĩ, hai người này, quận chúa mười ba tuổi, tiểu lang quân mười một tuổi. Lúc này, thần thái và giọng điệu của hai người, không hề có một nét trẻ con, dù gì cũng là người trong hoàng thất. Trưởng thành lại nhanh như thế này, hoặc là, bọn họ kỳ thực luôn trưởng thành, chỉ là trẻ con trước mặt bệ hạ thôi? Bây giờ bệ hạ ngã xuống, bọn họ phải đứng lên. Đặc biệt là vị tiểu lang quân này, biến hóa to lớn nhất.

Nàng bên này nghĩ lung tung, Triệu Tông Ninh mở miệng nói: “Hôm qua hoảng loạn, rất nhiều chuyện còn chưa kịp hỏi. Ca ca mặc dù còn chưa tỉnh lại, có một số việc đã có thể xử trí.”

Triệu Thập Nhất gật đầu, hướng bên ngoài gọi Nhiễm Đào.

Sau khi Nhiễm Đào đi vào, hắn trực tiếp hỏi: “Hôm qua trong hậu uyển tìm được cái gì không?”

Nhiễm Đào đầu tiên là nhìn hắn, lại nhìn Triệu Tông Ninh, cuối cùng thì chăm chú nhìn Tiễn Nguyệt Mặc.

Triệu Tông Ninh nhíu mày: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, tỷ tìm được cái gì, nói thẳng là được!”

Nhiễm Đào lấy ra một cây trâm hoa phù dung.

Triệu Tông Ninh không biết lai lịch của trâm hoa này, mặt lộ vẻ nghi hoặc, Triệu Thập Nhất thì biết, hắn cũng nhìn Tiễn Nguyệt Mặc một cái.

Triệu Tông Ninh lập tức hiểu, không khách khí hỏi Tiễn Nguyệt Mặc: “Đây là đồ của ngươi?!”

Tiễn Nguyệt Mặc lắc đầu: “Ta không biết cái này.”

“Vậy nói thế nào? Nhiễm Đào, ngươi nói!”

Nhiễm Đào cúi đầu nói: “Quận chúa, cây trâm này, lúc trước quả thật là bệ hạ muốn ban thưởng cho Thục phi nương tử, từ trong kho lấy ra, lúc đăng ký, ký cũng là Tuyết Lưu Các. Thế nhưng… Lúc đó, tiểu cung nữ bị nhầm, đưa đến Yên Minh Các của Thích nương tử.”

Triệu Tông Ninh cầm lấy cây hoa trâm kia, hỏi: “Trâm hoa này phát hiện ở nơi nào trong hậu uyển?”

“Trong sân cỏ cách đình khoảng chừng mười thước.”

Triệu Tông Ninh cười lạnh: “Dẫn Thích nương tử kia tới, bản quận chúa phải hỏi chuyện.”

Nhiễm Đào thi lễ: “Bẩm báo Quận chúa, hôm qua nô tỳ đã tới Yên Minh Các một chuyến, Thích nương tử lại nói nàng đã sớm lệnh cung nữ trả về cho Thục phi nương tử.”

Tiễn Nguyệt Mặc kinh hãi: “Ta chưa từng thấy nó!”

Triệu Thập Nhất vốn còn buồn rầu, nhìn cảnh tượng này, không khỏi lại sinh lệ khí. Hắn rất không ưa Tiễn Nguyệt Mặc, suốt ngày cố làm ra vẻ, ôn nhu hiền thục, không phải vì dụ Triệu Tông sủng ái.

Hắn lạnh lùng nói: “Thục phi nương tử hà tất kinh ngạc như vậy.”

Tiễn Nguyệt Mặc nhận ra Triệu Thập Nhất có mười phần địch ý đối với nàng, nếu là bình thường, nàng không thèm để ý cũng thôi, lúc này lại không được! Bệ hạ chẳng biết lúc nào mới tỉnh lại, tình huống thực tế nàng không thể nói ra miệng, lỡ như nàng bị những người này định tội thì phải làm gì đây?

Nàng lập tức đứng lên nói: “Quận chúa! Thiếp có thể đối chất trực tiếp với Thích nương tử của Yên Minh Các!”

“Đối chất? Thích nương tử đã tới Phúc Ninh Điện quậy hai lần rồi, muốn nàng ta đến đây, bộ sợ Phúc Ninh Điện quá mức yên lặng? Ngươi cố ý không cho bệ hạ khỏe lên?” Triệu Thập Nhất cười lạnh.

“Ngươi ——” Tiễn Nguyệt Mặc không khỏi cũng có chút tức giận.

Triệu Tông Ninh cầm trâm hoa vỗ lên bàn một cái: “Đều câm miệng!”

Triệu Thập Nhất khinh thường thu tầm mắt lại, Tiễn Nguyệt Mặc tức đến nổi sắc mặt ửng đỏ.

“Nhiễm Đào tỷ tỷ, ngươi dẫn người niêm phong Yên Minh Các.” Triệu Tông Ninh ra lệnh.

“Quận chúa yên tâm, hôm qua nô tỳ đã làm như vậy rồi. Thích nương tử nói nàng oan uổng, cung nữ thiếp thân của nàng có hiềm nghi rất lớn, đã bị nhốt lại.”

Triệu Tông Ninh gật đầu, đứng lên nói: “Ca ca còn đang ngủ, ta qua thăm, sớm ngày điều tra rõ ràng, cũng tiết kiệm trong cung này lúc nào cũng ngộp trong u ám! Cũng không thể gọi người tới Phúc Ninh Điện hỏi chuyện được, ầm ĩ lắm!”

“Quận chúa không bằng đến Khôn Ninh Điện? Ở đó hỏi chuyện là tốt nhất.”

Triệu Tông Ninh đồng ý, Nhiễm Đào ra ngoài sắp xếp. Triệu Tông Ninh quay đầu lại nhìn Triệu Thập Nhất: “Ngươi có đi không?”

Triệu Thập Nhất lắc đầu, Tiễn Nguyệt Mặc không có tội, hắn cũng không thể đổ tội lên người nàng, hắn cũng chỉ xả giận ngoài miệng, đi làm cái gì? Mấy phi tử kia của Triệu Tông, một chút hắn cũng không muốn thấy. Hắn cũng biết người không có não như Thích nương tử mà làm những việc này, nhất định cũng là bị lợi dụng. Chuyện trong Hậu cung, cứ để Triệu Tông Ninh quản lý là được.

Triệu Tông Ninh cũng không miễn cưỡng, dẫn Tiễn Nguyệt Mặc đi cùng.

Chỉ là trước khi đi, thì nói với hắn: “Ngươi thay ta chăm sóc ca ca, ta đi một lát rồi về.”

Triệu Thập Nhất thầm “Hừ”, hắn chăm sóc Triệu Tông chứ, làm sao tới phiên nàng chăm?

Hắn không trả lời, quay người đi vào nội thất.

Triệu Tông Ninh nhíu mày, lúc không nói chuyện cũng vẫn tính là nghe lời, dễ ở chung, vừa nói chuyện lại cực kỳ làm người chán ghét! Nàng giận đùng đùng quay người đi ra ngoài, Tiễn Nguyệt Mặc có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể đuổi theo.

Triệu Thập Nhất đi vào nội thất, vẫy lui ngự y vẫn luôn trông coi, hắn đi đến bên giường ngồi xuống.

Hắn cúi đầu nhìn Triệu Tông, nhìn thật cẩn thận. Hắn đã cùng Triệu Tông chung giường chung gối một lần, lần đó tướng ngủ của Triệu Tông rất xấu, hắn bị Triệu Tông ôm một đêm, không dám cử động cái nào.

Bây giờ nhìn Triệu Tông ngủ thành thật như vậy, hắn lại tình nguyện Triệu Tông vẫn ôm hắn, mặc dù hắn cực kỳ khó chịu, thậm chí ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Nói chuyện cũng là một tín hiệu.

Lúc không nói chuyện, có thể lừa mình dối người, được Triệu Tông dỗ dành, được người của Phúc Ninh Điện nâng niu, phảng phất như hắn thật sự là một tiểu lang quân cao quý mười một tuổi.

Bây giờ đột nhiên biết nói chuyện, người cũng giết rồi, hắn không bao giờ có thể tiếp tục lừa gạt mình nữa.

Hắn cũng không thể giả ngốc nữa.

Lại nhìn Triệu Tông, dường như rất không đồng nhất.

Triệu Tông thì vẫn là tiểu hoàng đế trong mắt hắn từ trước đến giờ vừa ngu vừa ngơ, rồi lại rất tốt bụng.

Hắn cũng không lo lắng Triệu Tông sẽ nghi ngờ mình, tâm tư của Triệu Tông cũng rất đơn giản, chỉ sợ tỉnh lại còn cao hứng giùm hắn nữa, thậm chí còn cảm kích hắn vì đã cứu mình từ trong nước.

Triệu Tông đâu có biết, hắn đã không phải là Triệu Thập Nhất nữa, mà là Triệu Thế Tông.

Triệu Thập Nhất không khỏi thở dài.

Hôm qua nói với Cát Tường hắn muốn rời đi, không phải chỉ là nói suông.

Xác thực đã đến lúc hắn phải đi rồi.

Hắn nghĩ như vậy, Triệu Tông trên giường giật giật.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, tay đột nhiên bị ngón tay lạnh lẽo chạm vào, hắn lập tức quay đầu, ngón tay của Triệu Tông từ trong chăn đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào hắn.

Lúc đối mặt, Triệu Tông nở nụ cười rất suy yếu với hắn.

Triệu Thập Nhất ngồi, hắn lại nằm, giữa bọn họ có một ít khoảng cách, tay Triệu Tông chạm vào tay hắn, chạm vào có chút gian nan. Triệu Thập Nhất thuận thế trượt trên giường, nằm úp sấp dựa vào bên giường, quỳ đưa bàn tay đặt trong tay Triệu Tông, để hắn nắm chặt.

Triệu Tông tựa như có lời muốn nói, nhưng hắn vẫn không thể mở miệng.

Triệu Thập Nhất muốn nói với hắn “Đừng gấp”, Triệu Tông lại viết chữ trong lòng bàn tay hắn: Không có chuyện gì.

Trước giờ luôn là hắn viết trong lòng bàn tay Triệu Tông, lần này lại là Triệu Tông viết chữ trong lòng bàn tay hắn, còn là viết bốn chữ như vậy.

Lòng bàn tay Triệu Thập Nhất có hơi ngứa, cũng có hơi nóng.

Triệu Tông sợ bọn họ lo lắng cho hắn quá độ.

Vì sao Triệu Tông cứ tốt bụng như thế chứ? Vì sao đến giờ còn muốn trấn an bọn họ? Mà không phải lưu ý đến mình hơn?

Triệu Thập Nhất không khỏi cúi đầu, vùi đầu vào đệm chăn.

Mắt hắn có hơi xót.

Tay hắn lại cầm thật chặt tay Triệu Tông, cầm thật lâu, mãi đến khi tay của Triệu Tông đã được hắn ủ ấm.

Lúc này Triệu Thập Nhất mới ngẩng đầu, hốc mắt không hồng, trong mắt cũng không nước mắt.

Cuối cùng hắn nhịn được.

Hắn nói: “Ta không sao.”

Triệu Tông lại khẽ ngơ ngác, Tiểu Thập Nhất của hắn thế mà lại có thể nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play