Cát Tường từ ngoài trở về, đến phòng của mình uống một hớp nước, rồi rửa mặt, nhấc chân ra ngoài.
Ở sát phòng cậu Cát Lợi lú đầu ra, nhìn vào phòng Cát Tường. Cậu âm thầm nghĩ, gần đây Cát Tường thường ra ngoài, nếu bệ hạ đã muốn cậu quan sát Cát Tường, trên người Cát Tường nhất định có chuyện gì không thích hợp, nhưng sao đến bây giờ còn chưa lòi đuôi?
Sợ rằng cậu quan sát còn chưa đủ chặt, Cát Lợi âm thầm cảnh tỉnh.
Cát Tường lại trực tiếp đi vào thư phòng trắc điện, tìm được Triệu Thập Nhất đang cúi đầu đọc sách.
Triệu Thập Nhất hai đời gộp lại cũng không tính là một người thích đọc sách, kiếp trước từ sau khi quyết định tranh đoạt, cứ nơi nào có đánh trận, hắn đều muốn đi, dù sao thời kỳ hỗn loạn chỉ có chiến công mới là thực tại. Nhưng hắn lại không được sủng ái, dầu gì cũng là con cái trong vương phủ, tuổi thơ cũng từng học vỡ lòng. Có điều so với đọc sách, hắn thật sự càng thích cảm giác giết địch.
Kiếp trước Triệu Tông lại một học sinh khối văn chân thật, kiếp này cũng là một thư sinh chân thật, cơ thể hắn không thích hợp tập võ, tập cưỡi ngựa bắn cung.
Đại Tống từ trước đến giờ đều coi trọng quan văn, rất coi trọng học thức.
Triệu Tông thì cho rằng quá coi trọng một phương diện thì không tốt, bản thân hắn mặc dù không tập võ, cũng không hiểu nhiều, vẫn muốn bồi dưỡng nhân tài ở phương diện chiến tranh. Nhưng đối với Triệu Thập Nhất, hắn không biết Triệu Thập Nhất thích đánh trận, đồng thời kinh nghiệm phong phú. Hắn chỉ biết Triệu Thập Nhất có thiên phú hội họa, thấy hắn cũng rất thích đọc bút ký của người đương thời, nên cho hắn rất nhiều.
Triệu Thập Nhất cũng chịu khó đọc sơ từng quyển một.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu.
Cát Tường hành lễ, nói: “Lang quân, tiểu nhân trở về rồi!”
Triệu Thập Nhất thấy Cát Tường có vẻ hưng phấn, nhấc cằm: “Bà ta nói với ngươi cái gì, có thể cho ngươi cái gì?”
“Lúc này Vương cô cô lại cẩn thận, hỏi tiểu nhân về sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi dạo này của bệ hạ. Theo lời dặn của ngài, tiểu nhân nói sắp xếp của bệ hạ ra, bà ta hết sức cao hứng. Cũng cho tiểu nhân cái này ——” Cát Tường nói, đưa tay ra từ trong tay áo, trên tay là miếng bạc, khoảng chừng hai, ba lượng, “Cho một tiểu thái giám, vừa ra tay mà đã là hai, ba lượng.”
“Bà ta nhiều tiền lắm.”
“Chỉ là tiểu nhân nghi ngờ, bà ta hỏi nhiều nhất lại không phải bệ hạ, mà là ngài.”
Triệu Thập Nhất cười thầm, hắn đương nhiên biết Vương cô cô có tâm tư gì, hắn để quyển sách trên tay xuống, nói với Cát Tường nói: “Bà ta thấy ngươi đã mắc câu cũng nhận bạc, mấy ngày nữa chắc chắn còn có thể thăm dò tiếp, sau này chắc chắn có hành động, sinh nhật Triệu Tông sắp tới rồi, bà ta ngồi không yên đâu.”
“Vâng, tiểu nhân đã biết.”
Triệu Thập Nhất phất tay cho cậu xuống, cũng không khỏi suy nghĩ. Kiếp trước, bọn họ hại Triệu Tông rất ung dung thong thả, bây giờ lại kinh hoảng thế này, đến phương thức hại người cũng thay đổi. Rốt cuộc là vì vội vàng nên cái gì cũng thử, hay là đằng sau còn chiêu khác?
Hắn nghĩ xong, định đi gặp Triệu Tông, dù sao ngày mai Tạ Văn Duệ phải cùng người của Tôn thái hậu đi Liêu quốc rồi, Triệu Tông tất nhiên không yên tâm.
Hắn thậm chí đã đứng dậy.
Nhưng nghĩ giờ này mà đến chính điện, thì cũng bị Triệu Tông dụ uống canh thịt dê, hắn đành ngồi trở về, thôi thì chờ tới ngày mai ngoài giờ ăn cơm lại gặp sau!
Ngày mai, Triệu Thập Nhất ngàn chờ vạn chờ, rốt cục chờ đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, Triệu Tông chắc chắn đã dùng cơm xong từ lâu, hắn mới đến chính điện.
Nhưng không ngờ lại vừa khéo thấy được một màn náo nhiệt.
Triệu Tông nạp phi gần một tháng, chưa bao giờ triệu bất luận một ai thị tẩm.
Lúc đầu Thái hậu cũng răn dạy người của Thượng Tẩm Cục rồi, người của Thượng Tẩm Cục tới Phúc Ninh Điện vài lần, bệ hạ vẫn không triệu người thị tẩm, bọn họ có biện pháp gì? Bây giờ Triệu Tông đã hơi hơi có thể đánh tay đôi với Tôn thái hậu, Tôn thái hậu đột nhiên có chút tiêu cực, cũng không ra mặt quản việc này nữa.
Cũng may Triệu Tông sức khỏe không tốt đã nổi danh, dần dần, mọi người cũng hiểu vì sao hắn không triệu người thị tẩm.
Triệu Thập Nhất cũng từng lén hiếu kỳ, chẳng lẽ Triệu Tông thật sự sức khỏe kém thành như vậy?
Có điều đây đều là những đề tài để nói với người xa lạ, huống hồ Triệu Tông cũng thường ban thưởng cho các vị phi tần, Thục phi được thưởng nhiều nhất, ba vị mỹ nhân còn lại đều là thưởng giống nhau.
Trận náo nhiệt hôm nay là vì ban thưởng mà có.
Buổi sáng lúc Triệu Tông dùng tảo thiện, chợt nhớ tới đã có bốn, năm ngày không tặng quà cho mấy tiểu nương tử không thoải mái trong Hậu cung rồi, vừa vặn đang ăn bánh phù dung mùi vị không tệ.
Bánh phù dung là hấp, làm thành hình hoa phù dung, nhân bên trong là đậu đỏ trộn đường hoa quế.
Đậu đỏ luộc mềm, nhưng không nghiền thành bột đậu, nhồi trong bánh. Triệu Tông thích ăn đồ mới ra lò, cắn miếng bánh phù dung mới vừa hấp xong, khiến đậu đỏ mềm mềm còn có hơi chảy hóa thành bột, nhưng vẫn có hạt tròn. Ăn vào miệng, còn có mùi hoa quế thơm ngát, vỏ ngoài mềm mềm, cảm giác và hương vị khỏi nói có bao nhiêu hưởng thụ.
Triệu Tông cũng không phải người sành ăn, chỉ là khó tránh khỏi có đồ ngon.
Yêu thích chung quy phải ăn nhiều chút, hắn ăn ba cái, rồi nói: “Mùi vị không tệ, đem qua chỗ bốn vị nương tử một ít.”
Nhiễm Đào đáp vâng.
Thưởng đồ ăn, cũng không thể chỉ thưởng đồ ăn, chén đĩa đồng bộ tất nhiên phải chọn cái đẹp. Chỗ Thục phi trừ món ăn ra, còn phải lại thêm vài thứ, Nhiễm Đào thường quản lý mấy cái này, chọn chiếc trâm vàng hoa phù dung cất vào hộp gấm, quay người định đem tặng.
Không ngờ bệ hạ lại gọi nàng có việc, nàng không thể làm gì khác hơn là đưa đồ cho cung nữ dưới trướng, kêu các nàng đưa đi.
Trong lúc bận rộn khó tránh khỏi mắc sai lầm, các tiểu cung nữ tặng nhầm đồ.
Hộp gấm được đưa đến chỗ Thích nương tử, Thích nương tử vừa nhìn thấy trâm vàng hoa phù dung, thì đại hỷ, đồng thời nhanh chóng kêu cung nữ thiếp thân đến chỗ hai nương tử còn lại trong Yên Minh Các hỏi thăm.
Sau khi nghe ngóng, người khác đều không có, chỉ mỗi nàng có!
Nàng vốn có chí hướng lớn, lần trước cung nữ không gặp bệ hạ, nàng đã chán nản một lúc lâu. Bệ hạ đối xử với mấy người các nàng và Thục phi nương tử rõ ràng bất đồng, nàng tức giận, nhưng cũng không dám sinh sự.
Bây giờ thật khéo.
Nàng vui hồng cả mặt, chọn lựa quần áo, cố ý chọn bộ xiêm y màu đỏ có thuê hoa phù dung, phủ thêm theo áo khoác lụa thạch anh tím, dẫn theo cung nữ, ý chí hăng hái đến Phúc Ninh Điện.
Lúc Triệu Thập Nhất đến, Thích nương tử đang khóc.
Lúc hắn đang đi trên hành lang, nhìn thấy phía trước dường như không ổn, Trà Hỷ cũng nói: “Làm sao thế này.”
Chờ họ đến gần, mới nhìn được rõ ràng, một vị giai nhân đang khóc, khóc hoa lê đái vũ.
Thái giám bên cạnh Phúc Lộc tên là Lộ Viễn bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Nương tử, đừng khóc nữa, nương tử khóc thành thế này, bệ hạ cũng đau lòng mà?”
Tiểu nương tử bên cạnh Thích nương tử không dám nói lời nào, Thích nương tử bi thương nói: “Biết bệ hạ sẽ đau lòng, vì sao không giúp ta thông báo?!”
Lộ Viễn nhức đầu, thật muốn nói một câu, bà ơi là bà cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào!
Tạ lục lang cùng người của Tôn thái hậu đi Liêu quốc, bệ hạ đang lo lắng việc này đây, đến Thục phi nương tử cũng không gặp, sao có thể gặp cô?
Nhưng hắn không thể như nói thật nha, cố tình người như vậy, cũng không đến phiên họ nói, răn dạy.
Lộ Viễn không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Nương tử, bệ hạ thật sự có việc, nương tử xem nương tử về trước được không? Lúc trở lại, tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo với bệ hạ!”
Về? Về chẳng phải làm trò cười cho ba người kia xem?
Kiên quyết không thể về!
Thích nương tử khóc càng bi thương hơn, lúc nàng khóc, Triệu Thập Nhất càng đi càng gần.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, Thích nương tử bi thương ngẩng đầu nhìn, Triệu Thập Nhất nhìn nàng một cái, đúng là một giai nhân, nhưng lại không phải giai nhân giống Tiễn Nguyệt Mặc.
Trà Hỷ còn nhớ vị Thích nương tử này, cũng tốt bụng, bèn khuyên nhủ: “Thích nương tử, nương tử về trước đi, hôm nay trời cũng nóng, cẩn thận bỏng nắng.” Mấy tiểu nương tử được nuông chiều từ nhỏ này, da mặt mỏng, mới phơi nắng da đã đỏ, Trà Hỷ làm cung nữ, tất nhiên biết rõ.
Ai ngờ Thích nương tử lại cả giận nói: “Ngay cả một cung nữ cũng dám cười ta! Ta muốn gặp bệ hạ! Muốn bệ hạ làm chủ cho ta!”
“…” Trà Hỷ nhất thời sửng sốt.
Triệu Thập Nhất thầm nghĩ, Tôn thái hậu quả nhiên là một người tài ba, phi tử ngu ngốc như thế, không biết tìm được từ góc nào.
Thích nương tử còn có lời muốn nói: “Ta là phi tử do Thái hậu nương nương chỉ hôn cho bệ hạ, các ngươi định ngăn cản ta, không cho ta gặp bệ hạ, ta sẽ nói cho Thái hậu nương nương.”
Triệu Thập Nhất vốn vì nàng răn dạy Trà Hỷ mà không vui, lại nghe đến tên Tôn thái hậu, hắn vốn dĩ đã chuẩn bị đi vào, mới nghe vậy, quay đầu lại lườm Thích nương tử một cái.
Thích nương tử bị doạ, tiếng khóc ngừng lại, sau đó càng thêm bi thương: “Bệ hạ thưởng cho thiếp một chiếc trâm hoa phù dung, thiếp muốn tạ ơn bệ hạ, các người cũng không chịu thông báo sao? Sao lại có đạo lý như vậy?”
Triệu Thập Nhất thấy phiền, không muốn so đo với nàng, cũng không muốn tiếp tục nghe nữa, trực tiếp đi vào điện.
Thích nương tử lại không nghe: “Vì sao hắn có thể vào! Ta lại không thể! Hắn cũng không được bệ hạ triệu kiến, các ngươi cũng không thông báo cho bệ hạ!”
Lộ Viễn thật sự cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Thục phi nương tử người ta lần đầu Tiên đến Phúc Ninh Điện, đã nói lời hay ý đẹp với tiểu lang quân rồi, ngày hôm sau còn kêu cung nữ thiếp thân đến tặng quà. Đến hai vị nương tử còn lại của Yên Minh Các cũng đem quà đến tặng, vị Thích nương tử này dường như cũng không biết tiểu lang quân rốt cuộc là ai. Cố tình Phúc đại quan và Nhiễm Đào tỷ tỷ đều hầu hạ bệ hạ trong điện! Chỉ có thể để hắn ra mặt đuổi người.
Triệu Thập Nhất lại càng ghét bỏ, sao mấy nữ nương này, người này còn phiền hơn người kia nữa thế!
Tôn Tiểu Dục lúc đầu đã rất phiền, Thích nương tử này lại càng phiền!
Kiếp trước hắn vẫn chưa thành thân, sau khi đăng cơ đến Hoàng hậu cũng không kịp lập, trong Hậu cung phi tử cũng không ít, chỉ là bận rộn quá cũng không đến gặp được mấy lần. Hôm nay xem như hắn đã kiến thức được, hắn cũng hiểu vì sao Tạ Văn Duệ tình nguyện đoạn tụ, cũng không chịu thành thân.
Thật sự là không thể nói lý!
Trừ khi tìm một người không làm người ta thấy phiền như Tiễn Nguyệt Mặc, bằng không đúng là thà rằng đoạn tụ ấy! Nhưng trên đời nào có mấy người như vậy?
Vì canh thịt dê, mộng tinh còn sinh ra một ít cảm xúc lúng túng và khiếp đảm đối với Triệu Tông cùng với chính điện, chớp mắt đã không còn, Triệu Thập Nhất nhanh chân đi tiến vào chính điện.
Triệu Tông quả thật đang bận, giờ đi sứ Liêu quốc, người của hắn đi Liêu quốc chỉ có một mình Tạ Văn Duệ.
Tuy biết Tạ Văn Duệ có chừng mực, hắn vẫn có chút lo lắng.
Lúc này hắn đang ngồi trong thư phòng viết thư, hôm qua dặn dò nhiều như vậy, nhưng vẫn bỏ sót một ít. Phong thư này hắn muốn Phúc Lộc đem ra ngoài cung đưa cho Tạ Văn Duệ ngay, trước khi họ rời Đông Kinh Thành.
Hắn viết thư chăm chú, lại không nghe thấy phong ba trong sân, huống hồ Thích nương tử cũng không dám gây ra động tĩnh lớn thật.
Sắp sửa viết xong, Phúc Lộc dâng ấn cho hắn, hắn đang định nhận lấy, lại nghe thấy Nhiễm Đào ngoài bức bình phong nói: “Tiểu lang quân tới rồi! Ấy ——”
Triệu Tông ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Thập Nhất tức giận đi tới.
“Làm sao thế?” Triệu Tông kinh ngạc.
Triệu Thập Nhất cũng không biết bây giờ hắn đang thể hiện vẻ tức giận, vì dù sao hắn cũng đang là trẻ con, tức giận, thì có bao nhiêu uy nghiêm? Tất nhiên chỉ là vẻ tức giận trẻ con thôi.
Triệu Thập Nhất không nói gì, Triệu Tông bèn hỏi Trà Hỷ: “Ngươi nói đi.”
Trà Hỷ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thích nương tử của Yên Minh Các, ở ngoài điện yêu cầu gặp bệ hạ, Lộ các trưởng nói bệ hạ đang bận, mời nàng trước về. Nàng liền khóc…”
“…” Triệu Tông khá là câm nín.
“Nàng nói bệ hạ thưởng nàng một chiếc trâm hoa phù dung, muốn tới tạ ơn.”
Triệu Tông ngu ngơ quay đầu lại nhìn Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào nhẹ giọng “Ấy chết”, vội la lên: “Trâm hoa phù dung là tặng Thục phi nương tử mà!” Dứt lời nàng lập tức hiểu ra, hổ thẹn nói với Triệu Tông, “Bệ hạ, có lẽ là các tiểu cung nữ hiểu nhầm! Đều là lỗi của nô tỳ!”
Đây là cái gì với cái gì thế!
Triệu Tông đau đầu, nói với Nhiễm Đào: “Mau ra giải quyết việc này. Phúc Ninh Điện là phố xá à? Ai cũng có thể tới khóc mấy đợt?”
Nhiễm Đào vội hành lễ, quay người đi ra ngoài.
Triệu Tông lại hỏi: “Vậy Tiểu Thập Nhất sao lại không vui như thế? Ai bắt nạt hắn?”
Trà Hỷ ngập ngừng nói: “Không… Là Thích nương tử thấy tiểu lang quân không cần thông báo đã tiến vào, nên nói tiểu lang quân vài câu, còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
“Nói nàng là phi tử do Thái hậu nương nương chỉ hôn cho bệ hạ, còn nói nàng muốn đi tìm Thái hậu nương nương làm chủ, tiểu lang quân mới không được vui.”
Triệu Tông lại quay đầu nhìn Triệu Thập Nhất, trong lòng thấy thỏa mãn, đúng là không uổng công nuôi! Còn biết ôm bất công giúp hắn.
Hắn nói: “Ngươi yên tâm, sau này trẫm sẽ chỉ hôn nữ nương hợp ý ngươi, nhất định sẽ không giống như người này. Trước khi chỉ hôn, còn cho ngươi lén nhìn vài lần, thích, chúng ta mới cưới.”
Triệu Thập Nhất bất mãn trong lòng, nhắc tới chỉ hôn, Triệu Tông lại có tinh thần lắm nhỉ!
Hắn cho rằng, Triệu Tông vẫn nên quản lý phi tử trong Hậu cung của chính hắn trước đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT