Cát Lợi đúng là một thái giám nghe lời, mới tờ mờ sáng, cậu đã lặng lẽ xử lý tiết khố kia, ai cũng không biết.
Đến sáng, tiểu các cung nữ cười khanh khách đến gọi hắn rời giường, mùi kỳ quái trong giường cũng đã tan hết, ai cũng không biết đêm qua xảy ra chuyện gì. Triệu Thập Nhất cao thâm khó dò nhìn Cát Lợi, thằng ngốc Cát Lợi còn làm đúng như đã dặn, tẫn chức tẫn trách, đàng hoàng đứng một bên, bất động không nói gì.
Mãi đến khi Trà Hỷ cười nói: “Cát Lợi nè, đi đút chim bồ câu ăn đi.”
Cậu mới quy củ hành lễ đi ra ngoài.
Triệu Thập Nhất thầm “Hừ”.
Trong Phúc Ninh Điện, Triệu Tông Ninh còn chưa đến, Tạ Văn Duệ đã đến rồi, lại được Triệu Tông chỉ điểm một phen.
Triệu Tông ôn giọng nói: “Một là ngựa, sau khi nhà ngươi làm võ tướng, hộ vệ trong nhà cũng là đời sau của người cùng tổ tiên nhà ngươi tranh đấu giành thiên hạ, đều hiểu mấy cái này. Các ngươi cố gắng nhìn, ghi nhớ cẩn thận, cuối cùng họ chăn ngựa thế nào. Hai là cách thao luyện chiến binh của họ, Liêu quốc lần này mời ta cử sứ thần tới, chắc chắn có ý khoe khoang, tránh không được muốn tỷ thí với các ngươi một phen, còn muốn cho các ngươi nhìn thấy quân đội của họ. Đến lúc đó ngươi không cần ra mặt, cứ để người của Thái hậu đứng ra, ngươi chỉ cần ở phía sau nhìn kỹ cách thao luyện của họ là được.”
Tạ Văn Duệ gật đầu: “Bệ hạ yên tâm, thần đều ghi nhớ trong lòng!”
“Ba là hàn dưa. Nghe nói Bắc bộ Liêu quốc xuất hiện một nhánh gọi là bộ tộc ‘Nữ Chân’, cực kỳ hung mãnh, ngay cả Hoàng đế Liêu quốc đều sợ. Nếu như trong sách nói không sai, hàn dưa nằm ở ngay khu vực ấy. Nhưng ngươi là phó sứ, không tiện đến đó.”
“Bệ hạ yên tâm, lần này đến, ngoại trừ báo danh hai người tiêu chuẩn. Hộ vệ trong nhà thần có năm người khác đi cùng thần, chỉ là không nằm trong đội ngũ sứ thần, họ mặc thường phục, tháp tùng theo thần. Đến lúc đó, thần phái họ đi thăm dò.”
“Rất tốt, hàn dưa có vỏ màu xanh lục, ruột màu đỏ, nước rất nhiều, còn có hạt màu đen.”
Tạ Văn Duệ gật đầu, ghi nhớ từng cái trong lòng.
Triệu Tông nói rất nhiều, cuối cùng nói: “Vạn sự đừng ra mặt, bị người của Thái hậu ghét bỏ cũng đừng ủ rũ, trở về trẫm nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
Tạ Văn Duệ cười nói: “Bệ hạ yên tâm, sao thần lại để ý mấy cái này.”
“Ngày mai phải theo sứ thần Liêu quốc đi Liêu rồi, trẫm chưa thân chính, cũng không tiện mở tiệc cho ngươi. Chỉ mong sau khi ngươi trở về, trẫm có thể thân chính thật.”
“Ngày ấy tất nhiên sẽ không xa!”
Triệu Tông cười, lại nói: “Chính sứ của Liêu quốc Lưu Hữu Khâm, gã là người của Gia Luật hoàng tộc, tên thật Gia Luật Khâm. Người này vô cùng khéo đưa đẩy, tuy là thân tín của quốc chủ Liêu quốc, nhưng hễ là làm việc đều luôn có khe hở ——”
Tạ Văn Duệ lập tức hiểu ý, chắp tay nói: “Thần đã hiểu!”
Triệu Tông thấy tận mắt Tạ Văn Duệ dùng vận tốc ánh sáng để trưởng thành, mấy ngày nay cũng gần như phái Tạ Văn Duệ đi làm đủ chuyện, Tạ Văn Duệ có thể bồi dưỡng, hắn rất hài lòng. Tạ Văn Duệ quả thật là một người làm việc có tâm, mặc dù chân thành, nhưng không phải kiểu bảo thủ không chịu thay đổi.
Hắn giơ tay cầm chung trà bên cạnh, giơ cao nó, cười nói: “Lấy trà thay rượu, trẫm chờ Văn Duệ trở về.”
Tạ Văn Duệ kích động nên trước tiên dập đầu một cái, mới đứng dậy, uống hết trà của mình.
Uống trà xong, Triệu Tông lại nói: “Trẫm nghe nói, sinh nhật Văn Duệ vào tháng mười hai.”
“Vâng!”
“Văn Duệ vẫn chưa lấy tên tự, đợi lần này ngươi trở về, trẫm lấy tên cho ngươi.”
“Thần tạ ơn bệ hạ!”
Tạ Văn Duệ cảm động đến mức muốn quỳ, Triệu Tông thấy cũng cảm động, cũng khó cho Tạ Văn Duệ, đối với Hoàng đế trông chẳng ra gì như hắn mà vẫn tôn trọng đến thế. Muốn lấy tên tự cho hắn, mà cũng cao hứng như thế. Triệu Tông đứng dậy, đưa tay dìu hắn dậy.
Lúc Tạ Văn Duệ đến, Triệu Tông đã lệnh Nhiễm Đào đi gọi Triệu Thập Nhất lại đây, kêu hắn đem danh sách đến đây.
Tuy giấc mơ hôm qua hoang đường đến cực điểm, Triệu Thập Nhất cũng không thể cả đời cũng không gặp Triệu Tông, huống hồ hắn có gì phải sợ?! Hắn thoải mái đến chính điện, vừa vào trong, đã nghe Triệu Tông nói câu đó.
Hắn không khỏi lại có chút phiền muộn.
Hắn còn tưởng rằng Triệu Tông chỉ nhớ rõ sinh nhật của hắn, nào ngờ tới Triệu Tông lại nhớ sinh nhật của đủ kiểu người! Sợ là không chỉ sinh nhật Tôn thái hậu, dù cho sinh nhật Ngụy quận vương Triệu Từ Đức Triệu Thế Tình, Tiễn Nguyệt Mặc, thậm chí là Nhiễm Đào Phúc Lộc, Triệu Tông đều nhớ hết!
Hắn dừng chân ở ngưỡng cửa.
Triệu Tông đã ngồi trở lại thủ tọa, nhìn thấy hắn, gọi hắn: “Lại đây.”
Triệu Thập Nhất chậm rãi đi vào.
“Danh sách có chưa? Đưa cho Tạ lục lang là được.”
Giữa đồng chí Tạ Văn Duệ Tạ lục lang, và Tiểu Thập Nhất có bí mật nhỏ, hắn nhìn thấy Triệu Thập Nhất liền có chút lúng túng và thấp thỏm, hắn còn nợ tiểu lang quân một bài thơ đây! Triệu Thập Nhất đứng phía trước Triệu Tông, ngẩng đầu âm trầm nhìn hắn, làm đồng chí Tạ lục lang phải cúi đầu.
Lúc này Triệu Thập Nhất mới thoải mái một chút, hắn xoay người lại chấm nước trà, viết trên bàn: Cát Tường.
Triệu Tông gật đầu, lại gọi Phúc Lộc: “Ngươi dẫn Tạ lục lang đi gặp Cát Tường.”
“Vâng.”
Tạ Văn Duệ hành lễ, quay người nhanh chóng chuồn. Bây giờ ngay trước mặt bệ hạ cũng không căng thẳng, cố tình mỗi lần nhìn thấy tiểu lang quân đều khiếp sợ đến hoảng loạn!
Triệu Thập Nhất vốn định lắc đầu, tối qua kinh hồn một đêm, hắn thức đến gần sáng, thức dậy hơi trễ.
Triệu Tông lại nói: “Hôm nay thiện phòng nấu canh thịt dê, làm cho ngươi tô mì, hâm nóng rồi ăn một tô, cả ngày đều thoải mái.”
Bây giờ Triệu Thập Nhất vừa nghe đến thịt dê liền kinh hoảng, hắn nhanh chóng gật đầu.
“Hả?”
Hắn lại nhanh chóng viết trên bàn: Ăn rồi.
Triệu Tông có chút tiếc nuối: “Hôm qua thấy ngươi ăn chén thịt dê lớn như vậy, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Nếu đã vậy, đến vãn thiện ngươi ăn sau vậy, chỉ là trẫm không rảnh dùng chung với ngươi.”
Cám ơn trời đất, Triệu Thập Nhất cũng không muốn tiếp tục dùng bữa với Triệu Tông nữa.
Mơ giấc mơ hoang đường kia, từ lúc hắn tiến vào, cũng chưa dám nhìn thẳng mặt Triệu Tông, chỉ dùng đuôi mắt nhìn, vừa vặn thấy Triệu Tông xác thực mặc bộ trường sam màu son, ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn tiếp nữa.
Triệu Tông thấy hắn có hơi lạ, không khỏi quan sát hắn.
Làm Triệu Thập Nhất càng không thoải mái, hắn cúi đầu thầm nghĩ: Triệu Tông cũng ăn thịt dê, Triệu Tông có mộng xuân hay không? Người trong mộng xuân của Triệu Tông là ai? Phi tử của hắn? Là phi tử nào của hắn?
Vì sao đến nay Triệu Tông còn chưa triệu phi tử đến thị tẩm?
Cơ thể của Triệu Tông, đến cùng có thể làm chuyện này hay không?
Hắn càng nghĩ càng xa.
Mãi đến khi Nhiễm Đào tiến vào nói: “Bệ hạ, quận chúa đến rồi! Đã qua Tuyên Hữu Môn.”
“Nhất định là chưa dùng tảo thiện, các ngươi mau mang lên, trẫm dùng với nàng.”
“Vâng.” Nhiễm Đào còn cười, “Chuẩn bị ba bộ chén đũa, tiểu lang quân dùng chung chứ?”
Triệu Thập Nhất nhanh chóng lắc đầu với Triệu Tông, cũng viết: Vẽ tranh.
Triệu Tông cũng không miễn cưỡng hắn: “Vậy ngươi hãy đi đi, kêu thêm mấy người đi cùng.”
Triệu Thập Nhất gật đầu, cấp tốc ra khỏi chính điện, thậm chí có chút cảm giác chạy trối chết.
Triệu Tông cau mày, Nhiễm Đào cũng xoay người nhìn, mới cười nói: “Hôm nay tiểu lang quân sao vậy ạ.”
Triệu Tông bất đắc dĩ cười: “Người có nhỏ, đều có suy nghĩ riêng, cứ theo hắn đi.”
Nhiễm Đào nhoẻn miệng cười: “Vâng, thiện phòng chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt điểm tâm ngài ấy thích ăn, bây giờ nô tỳ liền kêu người đưa đến trắc điện.”
“Đi đi.” Triệu Tông phất tay.
Triệu Thập Nhất mang tới người cùng về phía hậu uyển, vừa vặn nhìn thấy Cát Lợi đang cho chim bồ câu ăn, hắn bèn dừng bước.
“Tiểu lang quân?” Trà Hỷ không rõ.
Hắn đưa tay chỉ Cát Lợi.
“Tiểu lang quân muốn Cát Lợi đi cùng?”
Triệu Thập Nhất gật đầu, mầm tốt như vậy, không bồi dưỡng thật sự đáng tiếc. Huống hồ, hắn còn cố ý đến quan sát thằng ngốc này! Lỡ thằng ngốc ở lại trong sân lâu, bị Triệu Tông nhìn thấy, nói lung tung thì biết làm sao bây giờ! Tiểu thái giám này lại cực kỳ trung tâm với Triệu Tông.
Mọi việc chỉ sợ lỡ.
Trà Hỷ tiến lên gọi Cát Lợi đang nghiêm túc cho chim bồ câu ăn, Cát Lợi hồ đồ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Thập Nhất cười với cậu, cậu khó hiểu nghĩ tới thanh đao nằm ngang cổ cậu, để ngang eo cậu đêm qua.
Kỳ thực đêm qua cậu cũng là ngốc đến lớn mật, nên không thấy rõ gương mặt của tiểu lang quân.
Giờ đang ban ngày ban mặt, cậu mới phát hiện, tiểu lang quân chỉ cười một cái, cũng có chút khiếp người, bỗng dưng cảm thấy hình như có một bức tường sắp sửa đè lên người.
Cát Lợi nghĩ, nếu như tiểu lang quân ban ngày dùng đao với cậu, cậu lại không thể phản bội bệ hạ, sợ rằng cũng không dám nói gì, trực tiếp tự va vào đao, chết rồi mọi chuyện cũng hết.
Cậu bỏ thức ăn cho chim xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Thập Nhất, hành lễ nói: “Tiểu lang quân.”
Vậy mới đúng chứ, tâm lý Triệu Thập Nhất thoải mái đôi chút, quay người dẫn họ cùng ra khỏi Phúc Ninh Điện.
Cát Tường đưa tờ danh sách của Triệu Thập Nhất cho Tạ Văn Duệ, kỳ thực Triệu Thập Nhất cũng không ghi bao nhiêu cả, chỉ là mang tính tượng trưng viết vài thứ, coi như báo kết quả cho Triệu Tông.
Tạ Văn Duệ cầm tới tay thì muốn đi nhanh, hắn không muốn tiếp xúc với người của tiểu lang quân quá nhiều.
Cát Tường lại cười nói: “Tạ lục lang chậm đã, tiểu lang quân còn có lời muốn tiểu nhân chuyển cho ngài.”
Quả nhiên vẫn chạy không thoát! Tạ Văn Duệ xin lỗi nói: “Ai, chuyện bài thơ sợ là còn phải chờ lâu thêm xíu nữa…”
“Kỳ thực chuyện bài thơ cũng không vội, chỉ là tiểu lang quân rất có hứng thú với Liêu quốc, không biết Tạ lục lang lần này đi, khi nào về?”
Tạ Văn Duệ vẫn chưa ý thức được Cát Tường đang bẫy hắn, chỉ nói: “Ta chỉ là phó sứ, còn phải xem sắp xếp của chính sứ.”
“Từ khi ra đời tiểu lang quân chưa từng ra khỏi Khai Phong Phủ, vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ Lục lang quân đấy.”
Tạ Văn Duệ cười: “Không dối gạt Cát Tường các trưởng, ta cũng vậy, từ khi ra đời vẫn luôn ở tại Đông Kinh Thành, lần này có thể ra ngoài ngàn dặm, cũng khó nén sự kích động.”
Lần này hai người nói chuyện nửa canh giờ, Cát Tường dùng hết mưu kế, Tạ Văn Duệ cái gì cũng nói hết, chỉ không nói bệ hạ rốt cuộc muốn hắn đi làm cái gì. Chỉ nói tùy theo sắp xếp của chính sứ, Cát Tường tất nhiên không tin, nhưng miệng của Tạ Văn Duệ quả thật khó cạy.
Cậu không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, hành lễ nói: “Chúc lục lang quân đi đường thuận lợi.”
“Cảm ơn Cát Tường các trưởng.”
“Không dám, tiểu nhân tiễn ngài rời Phúc Ninh Điện.”
“Không dám không dám.”
Cát Tường vẫn tiễn hắn rời Phúc Ninh Điện, nhìn hắn đi xa, cậu mới xoay người chuẩn bị, cậu còn phải đến chỗ hẹn với Vương cô cô. Lang quân cũng nói, Vương cô cô chắc định ra tay vào mấy ngày này.
Triệu Thập Nhất bị canh thịt dê dọa chạy trối chết.
Triệu Tông và Triệu Tông Ninh lại ăn rất thoải mái, Triệu Tông Ninh sức khỏe rất tốt, hồi nhỏ còn thường được An Định quận vương dẫn đi cưỡi ngựa, rất hoạt bát hiếu động. Nàng uống một chén canh, chóp mũi liền thấm mồ hôi. Tiểu nương tử như các nàng lúc ra ngoài, chung quy phải chuẩn bị mấy bộ quần áo để phòng ngừa muốn thay đổi.
Trên người nàng đổ mồ hôi, có chút khó chịu, liền vào nội thất thay xiêm y mới.
Lúc đi ra, trong tay nàng cầm một đĩa kẹo hạch đào, vừa ăn vừa nói: “Ca ca, trong nội thất của huynh sao lại có cái này? Huynh không thích ăn ngọt cơ mà.”
“Là mọi người làm cho Tiểu Thập Nhất ăn.”
“Muội cũng thích ăn ngọt nha, muội cũng muốn!”
Triệu Tông cười: “Vốn cũng chuẩn bị cho muội rồi, nhìn muội kìa, giành đồ ăn với con nít.”
“Muội chỉ lớn hơn hắn hai tuổi.”
“Vậy muội cứ luôn bảo mình là cô mẫu của hắn thì sao đây.”
Triệu Tông Ninh ngồi bên cạnh hắn, giả vờ giận: “Ca ca cứ nói đỡ giúp hắn thôi!”
“Vậy ca ca bồi tội với Bảo Ninh quận chúa nhé.” Triệu Tông nói rồi khẽ cúi chào, lại chọc Triệu Tông Ninh cười, sau khi cười xong, nàng nói với nữ quan Triệt Hạ của mình: “Trình đồ lên.”
“Vâng.” Triệt Hạ cười hành lễ, ra ngoài lấy đồ.
Triệu Tông biết đến em gái hắn muốn nói chính sự với hắn.
Triệt Hạ quay lại rất nhanh, tay ôm một cái hộp gấm dài, để trước mặt hai huynh muội.
“Các ngươi đi xuống đi.” Triệu Tông Ninh phất tay.
“Được!” Triệu Tông Ninh còn không quên đem theo kẹo hạch đào.
Họ vào thư phòng, Triệu Tông trước tiên mở hộp gấm, trong đó là một ít vải vóc.
Triệu Tông Ninh cười: “Tây Hạ thì có vật liệu tốt gì chứ, mấu chốt ấy, ở phía dưới kìa.”
Triệu Tông cũng cười, người Tây Hạ rất thích cách tặng quà thế này. Hắn đưa tay từ giữa lấy ra một lá thư, còn chưa xé.
“Sứ thần Liêu quốc không biết điều, uổng công bản quận chúa còn tặng quà cho bọn gã, mà bọn gã còn không trả lễ. Chính phó sứ Cao Ly quốc người ta còn tự mình đến phủ nói cám ơn muội, trước khi rời đi, còn bái biệt. Càng khỏi nói đến Tây Hạ quốc, còn cẩn thận hơn Liêu quốc nhiều.” Triệu Tông Ninh vừa ăn kẹo hạch đào vừa nói, “Muội lại không tặng quà Tây Hạ, chính sứ lại cố ý đến gặp muội, chỉ nói hộp gấm này là đặc biệt tặng cho muội. Muội muội cũng không ngốc, gã vừa đi, muội xốc vải lên liền nhìn thấy lá thư đó. Nhất định là gửi cho ca ca.”
Giống với Tiễn Nguyệt Mặc, các nàng đều là tiểu nương tử thông minh.
Triệu Tông trực tiếp xé bìa thư, lấy một tờ giấy bên trong ra.
Bên trên chỉ viết bảy chữ “Phố Tây Vương Ngũ chính điếm*”, dưới góc trái ký tên Lý Lương Thừa, còn có ấn của hắn.
*Chính điếm: Cửa hàng được nhà nước cho phép bán rượu (tự ủ) và thức ăn cho thực khách
Chữ Tây Hạ tương tự với chữ Đại Tống, vốn là phỏng chế, chữ viết của Lý Lương Thừa, Triệu Tông cũng nhận ra rõ rành rành. Nhưng hắn cũng không khỏi thoáng kinh ngạc, để lại địa chỉ này, có ích lợi gì?
“Là gì vậy?” Triệu Tông Ninh thấy hắn cau mày, không khỏi hỏi.
Triệu Tông chỉ tin chính mình và muội muội, đưa thư cho nàng đọc.
Triệu Tông Ninh vội lấy khăn lau tay, nhận lấy đọc, nói: “Vương Ngũ chính điếm là tửu lâu khá có tiếng trên phố Tây, đã mở từ tiền triều rồi, truyền rất nhiều đời, nhất định không thể nào là sản nghiệp của người Tây Hạ. Giờ hắn muốn mời ca ca gặp ở đó? Nhưng tửu lâu kia mặc dù rất đông khác, giá cả lại bình dân, đến đó loại người gì cũng có, còn có quan kỹ*, sao có thể gặp mặt ở đó được. Huống chi, nghe nói vị Lý Lương Thừa này là một hoàng tử rất không được sủng ái, vậy sao có thể rời Tây Hạ quốc?”
*Quan kỹ: Kỹ nữ phục vụ quan viên
Triệu Tông Ninh nói ra hết mọi nghi vấn của Triệu Tông.
Hắn vốn cho rằng trong thư này, Lý Lương Thừa sẽ nói hết dự định, ai ngờ chỉ có vài chữ như thế, cũng cẩn thận quá mức rồi, còn cẩn thận hơn cả hắn.
Huống hồ, Lý Lương Thừa rõ ràng còn đang thăm dò và khảo sát hắn.
Triệu Tông thầm cười lạnh, muốn hợp tác, cũng phải lấy ra thái độ hợp tác, tưởng hắn thích một hoàng tử nước thuộc địa như thế á? Đến “Hoàng đế ốm yếu” như hắn đây mà cũng muốn hợp tác, có thể thấy Lý Lương Thừa kia cũng đến trình độ sơn cùng thủy tận rồi.
“Ca ca định thế nào?” Triệu Tông Ninh ngẩng đầu hỏi hắn.
“Người này tâm tư thâm sâu, mà đa nghi.”
Triệu Tông Ninh gật đầu: “Đúng, đến mức này rồi, còn muốn giấu một tay, phía sau không biết còn bao nhiêu tay nữa?”
“Thêm một hắn không nhiều, thiếu một hắn lại càng không thiếu. Việc này cứ quan sát trước đã.”
Triệu Tông Ninh thả thư xuống, cười cầm kẹo hạch đào lên: “Phải như thế.” Chỉ là ăn một viên xong, nàng lại nói, “Nhưng giờ ca ca không phái ai đi, hắn tất nhiên sẽ liên lạc với chúng ta. Sợ rằng muốn đến Quận chúa phủ của muội.”
Triệu Tông nhìn nàng.
“Nếu là lần thứ ba, người của hắn lại đến, cũng thẳng thắn gặp mặt chúng ta, thì cũng có thể dùng một lát, ca ca nghĩ thế nào?”
Triệu Tông cân nhắc lát, gật đầu: “Quá tam ba bận.”
Triệu Tông Ninh cười: “Quá tam ba bận, xem hắn có thể nắm lấy cơ hội không.”
“Chỉ là ——” Triệu Tông mở miệng.
“Hả?”
“Vương Ngũ chính điếm cũng có thể phái người nhìn thử, chỉ cần không bị phát hiện là được. Không có đạo lý, chỉ có bọn hắn ở trong tối, chúng ta cũng thể đi đường ngầm. Càng không có đạo lý, nhân sĩ ngoại quốc, còn có thể gây sóng gió với ta.”
“Ca ca muốn phái ai?”
Triệu Tông cười với nàng.
Triệu Tông Ninh cũng cười: “Tiêu Đường tuổi tác đầy đủ, từng trải cũng nhiều, tâm chí kiên định, kêu hắn đi điều tra thì không thích hợp. Huống hồ, ca ca cũng có thể dùng việc này nhìn xem đến cùng hắn có thể làm việc lớn được không.” Dứt lời, nàng lại nhún vai, “Tóm lại là Lý Lương Thừa đang xin chúng ta, ai bảo hắn chẳng nói câu gì rõ ràng. Hắn cũng quá mức cẩn thận rồi. Việc này nói hỏng là hỏng, không có tổn thất quá lớn đối với chúng ta. Còn Tiêu Đường ấy à, hắn mà không làm được việc, thì không gả Nhiễm Đào tỷ tỷ cho hắn!”
Triệu Tông buồn cười, kỳ thực hắn biết, hắn cùng với Triệu Tông Ninh đều tin tưởng Tiêu Đường quả thật là có bản lĩnh này. Cứ nói đến hiện tại đi, Tiêu Đường cũng liên lạc rất nhiều học sinh, người đọc sách viết lời ca tụng hắn, còn không để lộ trước mắt người đời. Bây giờ, ngoài cung người có hảo cảm với hắn cũng thật sự không ít, Tiêu Đường quả thật nhân tài giới tuyên truyền.
Nếu không phải Triệu Tông Ninh vẫn luôn phái người giám sát Tiêu Đường, họ cũng không biết người này còn có khả năng đó.
Tiêu Đường học giỏi, hiếm có nhất là không cổ hủ, còn đi qua rất nhiều nơi. Hắn có kiến thức, có học thức, cũng có tâm chí.
Điều này rất tốt.
Huynh muội quyết định xong, lại cẩn thận nói mấy chi tiết nhỏ, đã gần đến trưa.
Triệu Tông Ninh nhìn sắc trời bên ngoài, dự định trở về.
“Dùng ngọ thiện lại về.” Triệu Tông giữ nàng.
“Không được, muội muốn cùng Thúc An đi dạo cửa hàng son phấn, rồi dùng bữa bên ngoài.”
Triệu Tông lập tức nói: “Cũng đi dạo các cửa hàng khác đi, bạc mang đủ không? Lệnh Nhiễm Đào cho muội thêm.”
Triệu Tông Ninh cười ôm lấy cánh tay hắn làm nũng nói: “Ca ca thật khờ, cửa hàng may, cửa hàng vải, cửa hàng son phấn, cửa hàng trang sức đều nằm cùng một chỗ, tất nhiên là muốn đi hết rồi! Muội muội có đầy bạc này! Không cần ca ca cho.”
Triệu Tông đưa tay sờ trâm bướm vàng trên đầu nàng, cảm khái: “Có lúc thấy muội nên cập kê sớm một chút, như vậy có thể trưng diện càng xinh đẹp. Có khi lại hy vọng muội mãi mãi không cần lớn.”
“Trưởng thành không tốt sao? Lớn rồi mới có thể tìm diện thủ nha.”
“Cô nương ngốc.” Triệu Tông dở khóc dở cười, đúng là chỉ nhớ rõ diện thủ.
“Được rồi, muội đi đây, trễ thêm nữa, chắc phải khiến Thúc An khổ sở chờ đợi, nàng lại cằn nhặn muội.”
“Đi đi.”
Nhiễm Đào xếp kẹo hạch đào mới làm vào ba bình, đưa cho Triệt Hạ, rồi lén cho nàng một hộp gỗ màu hồng chạm trổ hoa văn tinh xảo.
“Nhiễm Đào tỷ tỷ?” Triệt Hạ kinh ngạc.
“Bệ hạ cho quận chúa, mau về đi, đừng làm tiểu nương tử nhà Huệ Quận vương chờ lâu.”
“Vâng.” Triệt Hạ cười hành lễ, ôm đồ xoay người cùng Triệu Tông Ninh rời đi.
Ra ngoài cung, lên xe ngựa, Triệt Hạ đưa hộp gỗ màu hồng cho Triệu Tông Ninh xem: “Quận chúa, Nhiễm Đào tỷ tỷ âm thầm đưa cho nô tỳ, nói là bệ hạ cho.”
Triệu Tông Ninh đưa tay mở ra, bên trong là kim nguyên bảo* đầy một hộp, còn là tiểu nguyên bảo đặc chế, vô cùng tinh tế.
*Kim nguyên bảo: Đĩnh vàng thời cổ đại thường nặng khoảng 50 lượng
Triệu Tông Ninh cười: “Ca ca vẫn thương ta nhất.”
Triệt Hạ cũng cười: “Quận chúa là muội muội duy nhất của bệ hạ, tất nhiên hiểu ngài nhất rồi.”
Triệu Tông Ninh “Hừ” một tiếng: “Ca ca cũng thích tên ngốc Triệu Thập Nhất kia nữa, có điều hắn không bằng ta! Ca ca chỉ tin ta, cũng sẽ không cho hoa vàng!” Nói rồi, nàng còn cầm mấy tiểu nguyên bảo nghịch trong lòng bàn tay.
Triệt Hạ ở bên cạnh cười không nói.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT