Triệu Tông nghe xong, lại trầm mặc hồi lâu.

Chung trà trong tay cũng để lên bàn, nước mật hoa không uống nữa.

Kiếp trước hắn bị chính mình bức tử, cũng là vì vừa muốn tranh cái này, vừa muốn tranh cái kia, cái nào cũng không muốn buông tay. Người ngoài thấy hào nhoáng, bên trong đến cùng là ra làm sao, chỉ có mình hắn biết.

May mắn nhặt được một mạng, hắn vốn chỉ muốn sống thoải mái hết một đời này thôi.

Khi hắn vừa đến đây, không phải là cái tên này, hắn tên Triệu Tông Bảo. Trong nhà thuộc dòng dõi bốn người con trai của Thái tổ, đến khi hắn sinh ra, hắn vừa vặn được dùng chữ Tông làm tên lót, phụ mẫu hắn thương yêu hắn, đặt cho hắn cái tên như thế. Đã đến rồi thì nên ở lại, hắn là trưởng tử trong vương phủ, trong nhà còn là hậu duệ chi chính của Thái tổ. Tuy đã trải qua mấy đời, tước vị thân vương theo lệ đã trở thành Quận vương, thế nhưng tước vị cũng sẽ không hạ xuống nữa. Tương lai, vị trí Thế tử hắn chạy không thoát. Mà sau này, vận khí không tốt, mặc dù nhân phẩm tài học của hắn đều không sánh bằng bọn đệ đệ, không có cách nào kế tục tước vị Quận vương, dù gì cũng thành một Quốc công.

Huống hồ kiếp trước cha mẹ hắn duyên cực mỏng, kiếp này gặp được cha mẹ tốt như vậy, hắn rất thỏa mãn.

Nhưng không ngờ, phúc chưa hưởng được mấy ngày, Hoàng đế bá phụ không có con trai trong cung lại muốn đón hắn tiến cung! Cha mẹ hắn thật sự không hề có chút suy nghĩ sai lệch gì đối với vị trí đó, sau khi biết được, thì ôm đầu khóc rống trong phòng. Hắn từ thế giới tương lai đến đây, có ký ức, cũng giỏi nói chuyện, nhưng khi đó dù sao cũng chỉ là con nít ba tuổi, chỉ có thể cứng nhắc nói: “Cha không khóc, mẹ không khóc.”

An Định quận vương gia và vương phi lại khóc càng ác hơn.

Lại nói từ đầu, phụ thân của An Định quận vương và Hoàng đế bá phụ trong cung đều do Hoàng hậu của Thái tổ sinh ra, vốn là huynh đệ ruột thịt, Triệu Tông Bảo hắn cũng là đích tử* đã đến tuổi duy nhất trong những người cùng lứa. Thân phận cũng tốt, tuổi tác cũng được, hắn đều là người thích hợp nhất. Hắn không tiến cung, cũng phải tiến cung. Người khác đều nghĩ nhà hắn được vào nơi tốt đẹp, làm sao biết được trong lòng cha mẹ đau đớn bao nhiêu.

*Đích tử: Con trai của vợ cả

Giống với cha mẹ hắn, hắn thực sự cũng không hề muốn tiến cung chút nào.

Thế nhưng hoàng mệnh tại thượng, hắn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chỉ có thể ngoan ngoãn bị ôm vào cung, rồi được nuôi dưỡng dưới gối Tôn thái hậu lúc đó vẫn là Hoàng hậu.

Chớp mắt một cái, mười mấy năm vội vã trôi qua. Trong những năm này, trước khi Tiên đế mất, trong cung cũng không phải không có hoàng tử sinh ra, mỗi người đều thân thể cường tráng. Cố tình những hoàng tử này đều chết yểu, mà thật sự cũng không phải bị người hãm hại, đều là tự nhiên chết yểu.

Chỉ có hắn, Triệu Tông Bảo từ nhỏ đã yếu ớt, Triệu Tông Bảo chén thuốc không rời miệng, êm đẹp yên lành cư nhiên còn sống, còn là đích tử đã đến tuổi duy nhất trong hoàng thất Triệu thị.

Dù là bản thân Triệu Tông Bảo, cũng cảm thấy mệnh cách của hắn có hơi kỳ lạ quá mức.

Tiên đế tuổi già trầm mê trong viên đan do các đạo sĩ luyện ra, sức khỏe gân cốt vì thế cũng càng thêm hư nhược, đi cũng sớm. Trước khi lâm chung, Tiên đế bệnh nặng vội vã sắc phong hắn làm hoàng tử, cũng đổi tên cho hắn thành là Tông.

Triệu Tông Bảo (宗) – tổ tông; Triệu Tông (琮) – ngọc (kết hợp với ‘Vương’ đại diện cho vua)

Tông, từ vương, nghĩa là mỹ ngọc, là chữ lót chi chính vào thế hệ này của Hoàng đế, thế mà chỉ có một mình hắn.

Tiên đế vừa quá thế, Triệu Tông mười tuổi liền vội vàng đăng cơ.

Ngày đăng cơ, các nơi dâng tranh tường thuỵ*, đủ loại quan lại vào triều, tung hô vạn tuế.

*Tranh tường thụy: Tranh chứa hình ảnh mang đến điềm lành

Hắn tế thiên tế địa tế tổ tiên, mặc miện phục*, ngồi cao cao trong điện, quan sát mọi người.

*Miện phục: Trang phục chính thức của vua vào những dịp lớn, kèm vương miện

Nhưng trong lòng thì mờ mịt hiếm thấy.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn ăn chơi hết một đời này thôi.

Mà Phúc Lộc nói đúng, nhưng cũng không đúng.

Tôn thái hậu, cha của nàng ta Yến quốc công, cùng với rất nhiều người, thậm chí bao gồm Phúc Lộc và Nhiễm Đào kề cận chăm sóc hắn, đều nghĩ hắn là một kẻ dễ dụ, bị dụ dỗ đến mức mỗi ngày chỉ biết an ổn mà sống, không hề tranh giành, mặc kệ Tôn thái hậu nắm giữ triều chính.

Bọn họ đều không biết, kiếp trước nghề nghiệp của hắn thật ra là một tiên sinh dạy học, mà không giống một tiên sinh dạy học. Hắn là tiên sinh dạy học trong học viện điện ảnh, chuyên dạy cử chỉ, biểu cảm cùng với cả lời thoại nữa. Trong thế giới kiếp trước của hắn, rất nhiều diễn viên trẻ tuổi khá có danh tiếng đều là học sinh của hắn, nhìn thấy hắn đều phải ngoan ngoãn nói một câu “Chào lão sư”.

Cho nên chuyện giả vờ lương thiện, với hắn mà nói thì không hề khó khăn gì. Cười cũng tốt, phẫn nộ cũng được, bao gồm cả khi nói chuyện với người khác, hắn đều có thể diễn đạt mười phân vẹn mười. Điều duy nhất không hài lòng cho lắm, chính là thời gian diễn này có hơi dài quá thôi.

Nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nại.

Hắn có thể phân biệt rõ sự khác biệt giữa bản thân và vai diễn, chỉ là hắn tạm thời vẫn chưa muốn tự thoát ra khỏi vai diễn.

Tạm thời hắn vẫn chỉ muốn ăn chơi hết đời này.

Phúc Lộc sốt sắng, hắn có thể hiểu được, Tôn thái hậu là một nữ tử khá là lợi hại, vốn là đích nữ của Quốc công phủ, tầm nhìn rộng, tham vọng lớn. Sau khi vào cung lại là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ, tóm được cơ hội như vậy, còn có thể buông tay? Lâm triều chính thính vừa làm là mất sáu năm, nàng ta cam lòng buông tay?

*Đích nữ: Con gái của vợ cả

Nàng ta muốn làm Võ Tắc Thiên sắp điên rồi.

Lúc trước khi vừa đăng cơ, Triệu Tông cũng từng lay động suy nghĩ, là nam nhân thì đều muốn làm Hoàng đế, khát vọng của nội tâm đối với quyền lực không làm giả được. Hắn đã trở thành Hoàng đế thật rồi, còn cam lòng tặng đi? Hắn tuy còn nhỏ, cộng thêm số tuổi và tâm trí kiếp trước, nếu làm thật, Tôn thái hậu cũng không có phần thắng.

Nhưng sức khỏe kiếp này của hắn, thật sự rất không tốt, khi từ đại điển đăng cơ đi xuống, hắn liền ngất đi. Đây trở thành lý do thật hay để Tôn thái hậu ôm đồm triều chính, bản thân Triệu Tông cũng rất bất đắc dĩ, nên quyết định dưỡng sức khỏe cho tốt rồi lại nói.

Vừa dưỡng, liền mất sáu năm.

Năm nay chính là năm Tôn thái hậu “đã nói” sẽ trả lại triều chính, mà Tôn thái hậu cứ âm thầm ngăn cản, đâu có muốn trả về cho hắn thật?

Triệu Tông như có điều suy nghĩ cầm lấy chung trà, rồi uống một hớp mật thủy.

Phúc Lộc nghe thấy âm thanh hắn uống nước, biết được bệ hạ đã suy nghĩ được một lúc, có thể suy nghĩ là được, hắn vui vẻ nói: “Bệ hạ, triều phục đã chuẩn bị kỹ càng, tiểu nhân tự tay ủi phẳng. Bây giờ tiểu nhân đem ra cho bệ hạ thay?”

Triệu Tông sinh hoạt tại kim tôn ngọc quý này mười sáu năm, bên trong vẫn còn tập tính kiếp trước, hắn không có cách nào chân chính xem vị thái giám thật lòng với hắn này thành hạ nhân. Trong lòng hắn cũng không đành lòng, hắn cũng biết, bây giờ Tôn thái hậu chỉ sợ rằng còn gấp hơn cả hắn. Tuy rằng hắn còn chưa nghĩ kỹ có nên tiếp tục ăn chơi hay không, mà đến đại triều hội nhìn thử, để Phúc Lộc thoải mái trong lòng, cũng không có gì ghê gớm.

Thuận tiện cũng nói cho mọi người biết, hắn, Triệu Tông, đương triều thiên tử, vẫn còn ở đây.

Hắn cười nói: “Đi lấy đến đây.”

Phúc Lộc không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn.

“Choáng rồi?”

Đôi mắt Phúc Lộc đau xót, dùng cả tay chân bò dậy, nói: “Tiểu nhân mang tới ngay!” Hắn quay người liền vội bước ra ngoài.

Triệu Tông uống cạn chung nước mật hoa kia, cười tự giễu một tiếng, gọi cung nữ tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt đánh răng.

Cung nữ giúp hắn cởi quần áo đang mặc trên người, hắn chỉ mặc lý y, chờ Phúc Lộc đem triều phục đến. Các tiểu cung nữ cũng mới mười hai mười ba tuổi, Tôn thái hậu đề phòng hắn, cung nữ điều vào điện của hắn đều không lanh lợi, nhưng cũng có chỗ tốt, hàm hậu đáng yêu. Các cung nữ thấy hắn muốn mặc triều phục, biết được hắn muốn đến Đại Khánh Điện, sự việc có phức tạp đi nữa, các nàng cũng không hiểu, các nàng vẫn luôn cho rằng Triệu Tông là vì sức khỏe không tốt mới không thân chính.

Bây giờ, thấy sức khỏe hắn đã tốt hơn rất nhiều, các nàng đều cao hứng thay hắn.

Có tiểu cung nữ tính cách hoạt bát tên là Trà Hỷ nói: “Bệ hạ, nô tỳ chải đầu cho ngài nhé? Chờ Phúc đại quan mang triều phục đến, là có thể đội quan mạo lên rồi.”

Triệu Tông gật đầu, đừng nói kiếp này hắn thành hoàng tộc, mà kiếp trước, hắn phong độ nhẹ nhàng cũng được người người khen ngợi. Trong cung quá mức yên tĩnh, hắn lại thích các tiểu cung nữ hoạt bát như vậy.

Trà Hỷ cười đưa tay cầm cái lược gỗ lên chải đầu cho hắn, trong tẩm điện nhất thời chỉ có tiếng vang nho nhỏ do lược gỗ tiếp xúc với tóc tai.

Triệu Tông lại có chút kỳ quái, sao Phúc Lộc đi lấy bộ quần áo thôi lại lâu như vậy?

Không chờ hắn đặt câu hỏi, ngoài tẩm điện vang lên tiếng bước chân, hắn giơ tay lên, Trà Hỷ ngừng tay. Hắn quay đầu nhìn lại, Phúc Lộc đang nâng quần áo tiến vào, phía sau còn có một người.

Người kia cười cười lướt qua Phúc Lộc, đi tới trước mặt hắn, hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua bệ hạ.”

“Là Vương cô cô à.” Triệu Tông trên mặt cấp tốc hiện ý cười, “Sao sớm như vậy đã đến chỗ của trẫm? Nương nương có gì muốn ngươi chuyển lời?”

“Bẩm báo bệ hạ, nương nương hôm nay thức dậy, thấy khí trời ngột ngạt, sợ là sắp mưa, chỉ sợ bệ hạ thân thể không khỏe, liền dặn dò nô tỳ đến thăm.” Vương cô cô là nữ quan thiếp thân của Tôn thái hậu, còn là vú nuôi của nàng ta, theo nàng ta rất nhiều năm. Câu này nói ra rất là hay ho, ý tứ cũng biểu đạt rất trực tiếp ——

Hôm nay sắp mưa rồi, Triệu Tông ngươi cứ ở lại trong Phúc Ninh Điện đi.

Thẳng thừng ngăn cản như vậy, từ nhỏ đến lớn, Triệu Tông thấy rất nhiều, cũng không cảm thấy có sao cả. Mà Phúc Lộc, hắn đứng sau Vương cô cô nửa bước, tay nâng triều phục đang khẽ run.

Hừm, Triệu Tông nghĩ thầm, Phúc Lộc còn phải luyện thêm nha, tiểu tử mới hai mươi tuổi, vẫn chưa chân chính trấn định.

Triệu Tông chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp, hắn xoay người lại, hơi khoát khoát tay, Trà Hỷ tiếp tục chải đầu cho hắn.

Vương cô cô cười lại nói: “Không bằng nô tỳ chải đầu cho bệ hạ nhé?”

Trà Hỷ không dám nói tiếp, Vương cô cô lại cười khanh khách tiến về trước hai bước, nói với Trà Hỷ: “Đây, để ta làm đi.”

“…”

Triệu Tông không nói, Trà Hỷ không thể làm gì khác hơn là đưa lược cho Vương cô cô.

Vương cô cô trên tay lưu loát, chỉ một lát đã buộc tóc của Triệu Tông thành búi. Trên bàn vừa lúc để các loại ngọc quan, kim quan để chọn lựa, Vương cô cô chọn bạch ngọc, đội lên cho Triệu Tông. Bà thở dài nói: “Bệ hạ thật anh tuấn, không có ngọc gì có thể xứng với bệ hạ, ở trước mặt ngài dù có là mỹ ngọc cũng thua kém.”

Triệu Tông từ trong gương nhìn Vương cô cô, chậm rãi hiện ra một ý cười.

Vương cô cô lại chầm chậm thu hồi tầm mắt.

Vương cô cô cũng không ở lại lâu thêm, mục đích đã đạt được. Bà lại nói ra vài món ăn, nói rằng nhóm cung nhân của Bảo Từ Điện đã đưa đến thiện phòng, là Thái hậu thấy không tệ, cố ý kêu bà đưa tới, xong rồi liền muốn rời đi.

Chỉ là trước khi rời đi, Vương cô cô nói với Trà Hỷ tiễn bà ra cửa: “Hôm nay bệ hạ có muốn đến hậu uyển?”

“Mấy ngày gần đây trời nóng, hậu uyển có đình lâm thủy, mát mẻ mà cũng không thương thân, bệ hạ mỗi ngày đều đến đó đọc sách một canh giờ.” Trà Hỷ thành thật nói, việc này trong cung ai cũng biết, báo cho Vương cô cô cũng không có gì.

Lúc này Vương cô cô mới rời đi, lại gặp ngay Nhiễm Đào đang từ ngoài đi vào.

Sau lưng Nhiễm Đào có hai tiểu cung nữ đi theo, nàng cười hành lễ với Vương cô cô.

“Nhanh vào hầu hạ bệ hạ dùng tảo thiện đi.” Vương cô cô lại rất quen thuộc, cũng không nói nhiều với nàng, nói xong liền ra ngoài điện.

Nhiễm Đào quay đầu lại, chân mày liền nhíu. Hôm qua Phúc Lộc đã nói với nàng, sáng nay nhất định phải khuyên bệ hạ đến Đại Khánh Điện. Vương cô cô sớm như vậy đã đến Phúc Ninh Điện, còn cười cao hứng đến như vậy, chắc chắn là ý đồ đạt thành rồi?

Nàng bước chân vội vã tiến vào trong điện.

Triệu Tông vẫn ngồi trong nội thất, hắn không có quá nhiều cảm giác, chỉ là lại bị ngăn cản một lần nữa mà thôi, Phúc Lộc lại tức giận đến mức cơ thể đều đang phát run.

Tôn thái hậu khinh người quá đáng! Một nữ quan nửa mùa, lại dám phái tới trực tiếp ngăn cản bệ hạ, há mồm ngậm miệng toàn là Tôn thái hậu. Cố tình bệ hạ là do Tôn thái hậu nuôi lớn, mặc dù Tôn thái hậu không có lòng tốt, lại không nói thẳng ra được gì, vì triều đại trọng “Hiếu”. Bà ta cầm cái lược trên tay, lại trực tiếp đội tiểu ngọc quan lên cho bệ hạ, chẳng phải đang công khai nói cho họ biết rằng: Triều phục này bệ hạ không mặc được, triều quan này bệ hạ cũng đội không được, Đại Khánh Điện này, bệ hạ càng không đi được hay sao?

Đại Khánh Điện, bệ hạ không đi được, Tôn thái hậu cũng đừng hòng đi! Cả đời này nàng ta có đội trời cũng chỉ có thể tiến vào Văn Đức Điện!

“Bệ hạ.” Trà Hỷ đi vào, đánh vỡ trầm tĩnh.

“Bà ta đi rồi?”

“Vâng, trước khi Vương cô cô đi, đã hỏi nô tỳ, hôm nay có phải bệ hạ vẫn muốn đến hậu uyển đọc sách hay không.”

Triệu Tông “Ừ” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

Trà Hỷ liền cúi đầu, lùi ra sau đứng.

Phúc Lộc lại nói: “Bệ hạ, tiểu nhân lại chải đầu lần nữa cho ngài! Cách đại triều hội còn nửa canh giờ, vẫn còn kịp.”

Khi Nhiễm Đào đi tới, vừa vặn nghe thấy Phúc Lộc nói thế, nàng đi tới trước mặt Triệu Tông, thi lễ một cái: “Bệ hạ.”

“Cơm anh đào đã làm xong rồi?” Triệu Tông không bị ảnh hưởng chút nào, tựa hồ người vừa rồi bị nữ quan làm cho mất mặt không phải hắn vậy. Nhìn thấy Nhiễm Đào đến đây, hắn không khỏi cao hứng, cười hỏi nàng. Bạch ngọc anh đào cái tên thật êm tai, kỳ thực chính là cơm hấp anh đào.

Nhiễm Đào cũng trấn định, mỉm cười nói: “Làm xong rồi, lát nữa sẽ có người đưa tới ạ. Trà thủy cho cơm cũng đã chuẩn bị xong, còn bỏ rất nhiều trái cây bên trong, là trà hoa quả ngài đã nói, bệ hạ nhất định sẽ thích.”

“Vậy thì tốt.” Triệu Tông dứt lời liền muốn đứng dậy.

“Bệ hạ ——” Phúc Lộc còn muốn nói nữa, Nhiễm Đào lại nhìn hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là dừng câu chuyện.

Khi Triệu Tông dùng bữa, không thích có quá nhiều người nhìn chằm chằm, hắn phất tay một cái, để mọi người lui xuống.

Huống hồ, hắn cũng phải suy nghĩ thật kỹ tình hình lúc này.

Nhiễm Đào lại kéo Phúc Lộc, trực tiếp ra hành lang nói chuyện.

Phúc Lộc bất mãn: “Tỷ cần gì phải kéo đệ? Vất vả lắm đệ mới khuyên được bệ hạ, chịu đến Đại Khánh Điện, gần đây sức khỏe bệ hạ đã ổn, hôm nay thật sự là cơ hội rất tốt. Vương cô cô đó là cái gì? Bà ta vậy mà cũng dám —— cũng dám ——!” Hắn vừa nói đã tức lên, không nói được nửa câu sau.

Nhiễm Đào cũng không vui: “Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, đệ vào cung cũng đã sáu năm. Ngày xưa thấy đệ giao thiệp với những người khác cũng không rơi xuống thế hạ phong, dù là Lưu Hiển cũng phải gọi đệ một tiếng ‘Phúc đại quan’, tỷ thấy đệ đã giỏi rồi, sao vào lúc này lại không dùng được vậy?”

“Vương cô cô là chó cậy gần nhà!”

“Vương cô cô là cái thá gì! Bệ hạ nể mặt Tôn thái hậu, mới phong bà ta làm Quận phu nhân. Nếu bệ hạ không nể mặt, thì ngay cả một nữ quan bà ta cũng không với tới!” Nhiễm Đào khéo ăn khéo nói, “Đệ cũng biết bà ta chó cậy gần nhà, bà ta chỉ mượn uy phong của Thái hậu thôi, nếu như không có Thái hậu, bà ta dám nói ra những lời ấy? Hôm qua chúng ta đã nói là phải cẩn thận rồi, nếu như bệ hạ chịu đi, thì đi, nếu như có chút miễn cưỡng, chúng ta sẽ nói sau.”

“Bệ hạ rõ ràng đã bị đệ khuyên được rồi!”

“Bệ hạ là ai? Đệ và tỷ lại là ai? Bệ hạ tuy rằng lương thiện, tâm lý lại rất rõ ràng. Sau khi bệ hạ tiến cung là do tỷ hầu hạ, tỷ thấy rõ. Hôm nay, bệ hạ nếu thật sự muốn đi, một nữ quan mà cản được bệ hạ chúng ta? Đệ thật sự nghĩ Vương cô cô có bản lĩnh đó? Chẳng qua bệ hạ thương tấm lòng của đệ thôi!”

“…” Phúc Lộc buồn bực không nói.

“Phúc Lộc, gần đây đệ có hơi nôn nóng thái quá rồi.”

“Bệ hạ đã mười sáu tuổi, Tôn thái hậu lại như vậy, sao đệ lại không gấp? Đệ sợ bệ hạ thành trở ngại cuối cùng trước mặt Tôn thái hậu, sợ, sợ ——” Điềm xui, Phúc Lộc không nói ra được.

Nhiễm Đào “Hừ” một tiếng, sắc mặt lạnh lùng: “Ả dám! Lại có gì đáng sợ? Bệ hạ chúng ta là cháu trai chi chính của Thái tổ, là Hoàng đế mà Tiên đế thân phong, còn là người mà Tiên đế đã ở ngay trước mặt rất nhiều đại thần mở miệng truyền ngôi. Mượn mười ngàn lá gan của Tôn thái hậu, ả cũng không dám! Thiên hạ này, là của bệ hạ! Đệ nhìn đi, lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi!”

“Đệ biết rồi.” Phúc Lộc có chút mất mát.

“Bệ hạ không dễ dàng, đệ và tỷ càng phải tai thính, mắt tinh, thông minh mới đúng. Chuyện cấp thiết nhất trước mắt chính là sức khỏe của bệ hạ, vào lễ vạn thọ, chắc chắn có người đứng ra mời bệ hạ thân chính, đệ nghĩ ai cũng thần phục Tôn thái hậu? So ra, đại triều hội tháng năm có là gì? Sứ thần của Liêu và Tây Hạ có là gì? Khi bệ hạ còn nhỏ, còn từng bị phó sứ Liêu quốc dọa, không gặp cũng được. đại triều hội Đông Chí, đệ cứ nhìn đi, đó mới là chuyện quan trọng. Chỉ cần dưỡng sức khỏe bệ hạ cho tốt, mọi thứ đều không ngại. Đừng vì ham món lợi nhỏ, mà bỏ cái lớn.”

Phúc Lộc khiêm tốn nói: “Là đệ lỗ mãng, Nhiễm Đào tỷ tỷ dạy phải.”

“Mà ta lại thoáng nghe Trà Hỷ nói, Vương cô cô hỏi nàng về ‘hành tung’ của bệ hạ?”

“Vâng.”

Nhiễm Đào nhíu mày: “Hôm nay nếu như bệ hạ lại đến hậu uyển đọc sách, đệ và tỷ đều phải cảnh giác.”

Giống với Phúc Lộc, Nhiễm Đào lại trấn định, cũng cảm thấy dạo này hình như có đại sự sắp xảy ra.

Lần cuối nàng có cảm xúc này, vẫn là khi Tiên đế mất, sau khi bệ hạ vội vàng đăng cơ, Tôn thái hậu khóc lóc ôm bệ hạ bi thương nói “Ngày sau chỉ còn hai mẹ con chúng ta”. Lúc ấy, Tôn thái hậu vừa khóc xong, ngày kế, cha của nàng ta Yến quốc công Tôn Bác Huân ở trên tiểu triều hội mời Tôn thái hậu lâm triều chính thính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play