Cô gái nhả một làn khói, đáp: “Đến tìm anh nè”.

“Tìm tôi làm gì?”

“Hết tiền rồi, đến xin vài đồng tiêu chơi”.

“Đệt mợ, ông mày đã cho những mấy triệu làm phí chia tay rồi mà đã tiêu hết rồi à?”, Lục Hi phẫn nộ nói.

Vân Khả Thiên nghe vậy, suýt chút nữa phun máu ra.

Bảo sao cô em này mạnh đến vậy, đòi được anh Lục mấy triệu phí chia tay thì không mạnh sao nổi.

“Chịu thôi, tại tôi thích đánh bạc quá mà”.

“Con mẹ nó, cô thích đi đâu thì đi, ông đây đếch có tiền”.

“Thế thì chịu, không có tiền tôi đành ở lại đây vậy”.

“Cô định ăn nhờ ở đậu chỗ này á? Đừng mơ”, Lục Hi dứt khoát nói.

Cô gái ưu nhã nhả một vòng khói: “Bà đây cứ thích ở đấy, làm sao?”

“Tôn trọng tôi chút đi, nói thế nào thì cũng là lão đại của cô”, Lục Hi hằm hằm nói.

“Đó là trước kia, bây giờ anh chỉ là một ông chủ của cửa tiệm tạp hóa mà thôi”, cô gái mặc kệ.

“Fuck”.

Lục Hi chửi ầm lên, sau đó nhìn ghế sô pha và bàn trà mới tinh.

“Đậu má, thế này là sao, sô pha cũ của tôi đâu?”

Cô gái cười xinh đẹp: “Tôi thấy ghế của anh cũ quả nên bảo nhóc này đi mua bộ mới rồi, sao, tôi chọn đẹp nhỉ?”

Lục Hi nhíu mày lại thành một đường, lạnh lùng nói: “Cô có biết anh ta là ai không? Cô dám đánh anh ta, còn bắt anh ta mua đồ?”

“Bà lại thèm quan tâm quá”.

“Anh ta là con trai của ông trùm Tây Bắc, cô đánh anh ta thì chờ ngồi nhà lao đến mãn đời đi”.

“Đừng có uy hiếp tôi bằng mấy câu ngu ngốc vậy, cùng lắm thì bà vỗ đít chạy, ai làm gì được nào?”, cô gái càng không sợ.

Vân Khả Thiên nghe hai người đối thoại thì sợ khiếp vía.

Lúc ấy, sau khi Lục Hi đi thì cô gái này xuất hiện.

Vân Khả Thiên đã quen nhìn mấy em gái son phấn đầy người, lần đầu gặp một cô gái tươi trẻ thoải mái như vậy thì mắt sáng lên.

Nghe thấy cô gái tìm anh Lục, Vân Khả Thiên nghĩ rằng cô gái này chắc lại tìm đến để xin sự trợ giúp, anh ta cho rằng thời cơ giả mạo của mình đã tới.

Thế là anh ta mới cải trang thành Lục Hi, định thay anh Lục nhận đơn hàng này rồi ra oai một chút.

Khi anh ta đang vô cùng hoan hỉ, cảm thấy bản thân đã thành chủ tiệm, có thể giải quyết bất kỳ phiền phức nào thì cô gái này khẽ khàng dùng một chưởng đánh vỡ bàn trà làm đôi.

Lúc ấy, Vân Khả Thiên mới biết bản thân ngu rồi!

Ngay sau đó, Vân Khả Thiên liền bị hành hung một trận tơi bời, cũng bị ép hỏi xem Lục Hi đã đi đâu.

Sau khi no đòn, Vân Khả Thiên vội vàng thành thật nói Lục Hi ra ngoài làm công chuyện, nhưng cũng không biết là đi đâu.

Sau một hồi bức cung đủ kiểu, cô gái thấy Vân Khả Thiên nói thật thì mới tha cho anh ta.

Sau đó cô ta nhìn cách bày trí của tiệm tạp hóa, chau mày rồi bảo Vân Khả Thiên dẫn đường đi mua một bộ sô pha mới về.

Vân Khả Thiên mang bộ dạng mắt bị đấm xanh lè đi gắp thành phố, nào là chuyển đồ, nào là mua cơm.

Dĩ nhiên anh ta cũng muốn chạy trốn, nhưng chưa đi nổi hai bước thì đã bị bắt về, rồi bị đánh thêm một trận, lại còn bị thu cả điện thoại.

Kể từ khi ấy, Vân Khả Thiên không dám nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa mà chỉ chờ Lục Hi quay về.

Bây giờ khó khăn lắm mới thấy Lục Hi quay về, Vân Khả Thiên ai oán như một cô vợ, ngồi ở một góc sô pha.

Cho đến giờ, anh ta vẫn không hiểu hai người này có mối quan hệ gì, mà cũng chẳng dám hỏi Lục Hi.

Nhỡ đâu nói sai lại bị con đàn bà điên này đánh cho một trận, anh mà Lục mặc kệ thì anh ta chết oan quá.

Cuối cùng Lục Hi cũng chẳng làm gì được cô gái này, ủ rũ ngồi bên cạnh Vân Khả Thiên, nhìn gương mặt còn chưa hết sưng của anh ta thì bật cười ha hả.

“Có gì hay mà cười chứ”, Vân Khả Thiên tức tối nói.

Cuối cùng, Lục Hi nhịn cười, nói với Vân Khả Thiên: “Sao cô ta lại đánh anh? Nói xem, tôi báo thù cho”.

Vân Khả Thiên nghe vậy thì lo sợ hỏi: “Anh đánh bại được cô ta không?”

Lục Hi lườm: “Đánh cô ta dễ như bỡn ấy, yên tâm”.

Vân Khả Thiên nghe thế thì mới kể lại câu chuyện mình giả mạo Lục Hi cho anh nghe.

Lục Hi nghe xong lại bật cười sằng sặc, sau đó vỗ vai Vân Khả Thiên: “Độ đẹp trai của anh đây mà chú cũng đòi học theo à? Mà con đàn bà này bị điên đấy, còn là kẻ nghiện cờ bạc nữa, đừng có động vào”.

Sau đó Lục Hi nhìn cô gái vẫn đang nằm ườn trên sô pha, tức tối nói: “Tần Lam, rốt cuộc cô làm sao đấy?”

Lúc này, Vân Khả Thiên mới biết cô gái bạo lực này tên là Tần Lam.

Chỉ thấy Tần Lam đáp: “Tôi đã bảo là hết tiền, tìm anh xin mấy đồng bạc lẻ mà”.

“Tôi đưa hết tiền cho các cô rồi còn gì, hết rồi”, Lục Hi đáp.

“Tôi đếch quan tâm, không thì anh nuôi tôi đi”.

“Tôi có phải cha cô đâu mà phải nuôi cô?”, Lục Hi đứng dậy nói.

“Nhưng bà đã từng vào sinh ra tử với anh, anh phải nuôi”, Tần Lam chậm rãi nói.

Lục Hi lại ỉu xìu, ngồi lại sô pha, nhìn Tần Lam.

Tần Lam này đã từng là trợ thủ đắc lực của anh, đội trưởng tiểu đội ngắm bắn, đã tu luyện đến cảnh giới Nội Gia, lập được rất nhiều công trạng.

Năng lực xuất chúng, vẻ ngoài xinh đẹp, Tần Lam rất nổi tiếng trong binh đoàn của Lục Hi, cũng có không ít người theo đuổi.

Chẳng qua tính tình của cô nàng này cực kỳ bạo ngược, ai dám xum xoe với cô ta thì sẽ đều bị cô ta đánh đòn.

Dần dà cũng chẳng ai dám trêu chọc cô ta nữa, cô ta cũng vì thế mà có được danh hiệu “Hoa Hồng Lửa”, ý là tính khí của cô ta nóng như lửa.

Hơn nữa, cô ta còn có một sở thích chí mạng đó chính là cá cược.

Ở trong binh đoàn, mỗi khi nào không có nhiệm vụ thì Tần Lam sẽ xin nghỉ rồi phi đến sòng bạc, không thua sạch không về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play