Không bao lâu sau, nó hơi dừng lại rồi thả thang dây xuống.

Trong chốc lát, có một người bò lên.

Người này được hai người khác đỡ vào khoang thuyền.

Dưới ánh đèn mới thấy rõ gương mặt, không ngờ lại là Phùng Tích Phạm.

Chỉ thấy hắn ta cởi bỏ quần áo ướt nhẹp trên người, lộ ra một thân mập mạp.

Hắn ta cau mày, nói với hai người bên cạnh: “Một đám vô dụng, lập tức báo cho hội trưởng, kế hoạch thất bại, xin chỉ thị tiếp theo”.

“Rõ”.

Một trong hai người đáp lại, mở ra điện thoại vệ tinh.

Lúc này, Phùng Tích Phạm hít sâu một hơi.

Dáng người mập mạp của hắn ta lúc này bỗng nhiên biến đổi, chậm rãi cân đối lên, càng đáng sợ hơn là mặt của hắn ta cũng thay đổi.

Tướng mạo hắn ta đang không ngừng biến hóa, dần dần biến thành một người trẻ tuổi mặt hơi tái, khác hẳn dáng vẻ của Phùng Tích Phạm, biến thành một người khác hoàn toàn.

Ngày hôm sau.

Lục Hi ngủ một giấc đến trưa, ngáp một cái, bịn rịn rời khỏi chiếc giường to rộng, đi ra phòng khác.

Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân ở ngoài phòng khách, cả hai đã dậy từ sớm, thấy Lục Hi thì khom người nói.

“Anh Lục, ông John vừa mới tới mời anh tham gia bữa tiệc, thấy anh đang ngủ nên cũng không quấy rầy”.

Lục Hi nhìn hai người đẹp, quệt miệng nói.

“Hai người đẹp à, chúng ta từ sau đừng khách sáo vậy nữa, các cô như vậy làm tôi khó chịu lắm đó”.

Hai cô gái không hiểu, nhìn Lục Hi, mà Lục Hi thì lắc đầu đi tắm.

Một lúc sau, Lục Hi tắm xong thì cùng hai cô gái đi đến buổi tiệc.

Đi đến sảnh thì chỉ thấy các ông to bà lớn đã có mặt đủ cả. Thấy Lục Hi tới, mọi người lập tức nổ một tràng pháo tay kéo dài không ngớt.

Lục Hi mỉm cười vẫy tay với mọi người rồi đi vào.

Mà Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân hôm nay cũng trang điểm thật đẹp, cực kỳ quyến rũ.

Thần Hi Quân là minh tinh nên đẹp từ dáng người đến gương mặt.

Mà Nhan Phi Hoa tuy không nổi tiếng nhưng cũng chẳng kém Thần Hi Quân là bao.

Hai cô gái vốn muốn ôm cánh tay Lục Hi, nhưng mãi không lấy được dũng khí, cuối cùng chỉ đành đi sau lưng anh, hưởng thụ một lần được mọi người chú ý.

Lúc này, John đi lên hành lễ với Lục Hi.

“Anh Lục đáng kính, để cảm tạ ơn cứu mạng của anh, mọi người ở đây đã làm một danh sách ghi cách thức liên lạc của mình, sau này anh có cần thì cứ tìm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ phục vụ anh”.

Nói rồi, ông ta đưa lên một cuốn sổ nhỏ tinh xảo.

Lục Hi mỉm cười nhận lấy, đáp: “Các vị thật có lòng, nếu sau này tôi có tới làm phiền thì cũng mong nể mặt”.

“Sao anh Lục lại nói vậy chứ, anh đã cứu mạng chúng tôi, sau này có việc gì anh cứ nói thoải mái”.

“Đúng vậy, anh Lục, miễn là chuyện của anh thì chúng tôi sẽ dốc sức hoàn thành”.

“Anh Lục, sau này anh có tới nước Ý thì nhất định phải nhắn cho tôi, tôi sẽ bày tỏ lòng thành của mình”.

Nhóm người liên tục nói chuyện, thề thốt với Lục Hi.

Lục Hi mỉm cười gật đầu.

Lúc này, John nâng tay.

Mọi người đều biết ông ta muốn phát biểu, bèn im lặng.

Chỉ thấy ông ta bước lên bục ở chính giữa, nói vào micro.

“Để bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm sâu sắc của tôi với anh Lục, hôm nay, tôi tuyên bố tặng hết ba món đấu giá của lần này cho anh Lục, mọi người có ý kiến gì không?”

“Chúng tôi không có ý kiến gì”.

John vừa dứt lời, tất cả không hề có ý kiến gì, vỗ tay nhiệt liệt.

Mà Lục Hi thì mỉm cười, chấp nhận ba món hàng này.

Mục tiêu anh đến đây chính là vì đầu thú và vương miện, đến giờ còn chưa được thấy hai món này nữa. Giờ John lại muốn tặng cho anh, vậy cũng chẳng phải khách sáo nữa.

John nói xong, thấy Lục Hi đồng ý thì cười nói: “Bây giờ mọi người có thể thưởng thức đồ ăn ngon rồi, hy vọng các vị sẽ hài lòng”.

Lúc này, Lục Hi mới để ý thấy ở sảnh đã bày ra một bàn ăn dài mười mấy mét, trên bàn toàn là đồ ăn, trái cây quý báu cùng vang đỏ…

Lỗ hổng lớn trên khoang tàu đã được lấp đầy, máu dưới sàn đã bị quét sạch, nhìn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Lúc này, mọi người động đũa, Lục Hi cũng đi cùng hai người đẹp ngồi xuống thưởng thức.

“Mẹ nó, ngon vãi”.

Lục Hi nhìn gan ngỗng, trứng cá mòi, nấm matsutake, nấm cục đen, thịt bò Kobe, cá ngừ vây xanh Đại Tây Dương, nói với Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân.

“Đừng khách sáo nhé, mấy món này ít được ăn lắm đấy, tận hưởng đi”.

Nhan Phi Hoa không hiểu biết nhiều về những món này, cũng không có cảm giác gì lắm, chỉ có Thần Hi Quân là chấn động.

Là nghệ sĩ hàng đầu trong nước, cô ta cũng từng ăn những món ngon này rồi.

Nhưng với thân phận của cô ta thì cũng chỉ ngẫu nhiên được ăn một lần thôi, hơn nữa lần nào cũng là một chút xíu, chứ không bày biện dày đặc như ở đây.

Phải biết rằng, đây toàn là đồ ăn quý đẳng cấp trên thế giới, giá trị tính bằng gam. Thần Hi Quân tính qua thì số đồ ăn này phải tốn đến hàng triệu tiền quốc tế ấy chứ.

Lúc này, Lục Hi đã bắt đầu động đũa, ăn không ít đồ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play