Tấn Vĩnh Siêu lập tức nói: “Vâng, bí thư Trương, tôi sẽ triển khai chiến dịch chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác trên toàn huyện”.

“Đi đi”, Trương Kiến Dân nói.

Lập tức Tấn Vĩnh Siêu dẫn thuộc hạ tới xử lý thi thể của Vương Lục, bắt thuộc hạ của ông ta, cũng sắp xếp chiến dịch đặc biệt chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác.

Sau khi đám người Tấn Vĩnh Siêu rời đi, lúc này Trương Kiến Dân mới cười hì hì nói với Vân Khả Thiên: “Cậu Vân, cậu xem còn cần tôi làm gì không?”

Câu nói này suýt chút nữa dọa cho ông chủ khách sạn Chu Vệ Phong sợ đặt mông xuống đất.

Trương Kiến Dân là ai cơ chứ, ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong, vậy mà lại nói vậy với một thanh niên, người này có lai lịch gì?

Mà Vân Khả Thiên không thèm để ý Trương Kiến Dân, mà anh ta nói với Lục Hi: “Anh Lục, anh xem tiếp theo sắp xếp thế nào?”

Lục Hi hơi trầm tư nói.

“Bí thư Trương, vẫn phải làm phiền ông một chút, người bạn này bị lừa sáu triệu, không tìm thấy người lừa cậu ấy, hơn nữa cái tên gây ra tội ác đứng đằng sau gây nên cái chết của bố bạn tôi đang mở một công ty đầu tư ở đây, bây giờ cũng không thấy tung tích, tôi hy vọng ông giúp chúng tôi tìm ra hai người này”.

Nói toạc ra Vương Lục cũng chỉ là con ngựa non, còn kẻ kiếm đồng tiền bẩn thỉu không quan tâm sống chết của người khác chính là nhà đầu tư kia. Bố Trần Binh chết có liên quan trực tiếp đến gã, gã phải chịu trừng phạt.

Trương Kiến Dân hơi suy tư nói.

“Cái này không thành vấn đề, người phụ trách đầu tư nơi này là phó thị trưởng Trương, để tôi gọi điện, người này lập tức có thể tìm được, còn về cái người lừa bạn cậu, cậu nói tên ra, tôi bảo bộ phận có liên quan tra số liệu trên mạng, để xem có nhìn thấy số liệu gần đây của gã không”.

Lục Hi gật đầu nhìn về phía Trần Binh.

Trần Binh cắn răng nói: “Tên lừa gạt tôi tên là Mạnh Trường Giang”.

Trương Kiến Dân gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.

Sau đó, mọi người lại bắt đầu chờ đợi.

Trong khoảng thời gian này, Trương Kiến Dân tương đối quan tâm mấy người Vân Khả Thiên và Lục Hi, ông ta ân cần hỏi han không nói, ngay cả cô phục vụ Lý Tú Quyên ông ta cũng quan tâm, khiến cho cô ấy đứng ngồi không yên.

Hơn nửa tiếng sau, Trương Kiến Dân nhận được điện thoại, sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt ông ta vô cùng kỳ quái.

Vân Khả Thiên thấy vậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cái tên đầu tư này và tên lừa đảo là cùng một người”, Trương Kiến Dân nói.

Tin tức này phút chốc khiến mọi người đều ngây ra.

Một lát sau, Lục Hi cười lạnh nói.

“Thủ đoạn quá, lừa sáu triệu, lập tức biến thành nhà đầu tư, cái tên Mạnh Trường Giang này thật là có thủ đoạn”.

Qua nhắc nhở của Lục Hi, mọi người mới nhớ đến điểm này.

Thằng nhãi sau khi lừa hết sáu triệu, không biết dùng phương pháp gì, lại lấy được hạng mục này, gã đứng đằng sau làm ông chủ, quả nhiên là quá thủ đoạn.

Lúc này, Trần Binh đột nhiên vỗ bàn, thức ăn trên bàn văng tứ tung, chỉ nhìn thấy anh ta biểu cảm đầy đau khổ.

Mạnh Trường Giang lừa anh ta sáu triệu tiền trợ cấp, ngoảnh lại còn hại chết bố anh ta, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận sự thật này.

“Mạnh Trường Giang, ông đây không đội trời chung với mày”, Trần Binh căm uất nói.

Lục Hi chậm rãi nói: “Bí thư Trương, bây giờ phiền cho chúng tôi manh mối, chuyện còn lại để chúng tôi tự xử lý”.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Kiến Dân lại vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, Trương Kiến Dân nói: “Chính vào mười phút trước, Mạnh Trường Giang đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Tinh Huy thành phố Bảo Phong”.

Lục Hi nghe xong cười lạnh nói.

“Con mẹ nó, lừa tiền anh em cũ, ngược lại gã còn ung dung tự tại, chúng ta đi, đi gặp cái tên Mạnh Trường Giang này”.

Lục Hi đứng dậy nhìn về phía Trương Kiến Dân nói: “Làm phiền bí thư Trương rồi, chúng tôi đi tìm gã”.

Trương Kiến Dân chau mày nói: “Đi chung đi, tôi đang gọi cho lão Trương trên cục rồi”.

“Không cần đâu bí thư Trương, chuyện còn lại để chúng tôi tự giải quyết”, Lục Hi gằn ra từng chữ.

Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Bí thư Trương, anh Lục muốn tự giải quyết, ông cũng đừng bận tâm, lần này cảm ơn ông, rảnh thì đến nhà chơi”.

Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức cười híp mắt thành một khe hở, ông ta vội vàng nói: “Nhất định nhất định”.

Người khác không biết, nhưng ông ta rất rõ. Đi một chuyến đến nhà Vân Thắng Quốc chơi khó đến nhường nào.

Bình thường phải hỏi thăm tai mắt phía trên xem bí thư Vân gần đây có bận không, tâm trạng tốt hay xấu.

Phải chờ đến khi ông ta không bận, hơn nữa lúc tâm trạng ông ta tốt thì gọi điện thoại hỏi dò hẹn trước. Nếu như có thể hẹn trước được thì tốt, nhưng phần lớn thời gian Vân Thắng Quốc không gặp bọn họ.

Bây giờ có những lời này của Vân Khả Thiên, ông ta có thể đến bất cứ lúc nào, mối quan hệ lợi hại trong đó người ngoài không biết được.

Mà ba người Lục Hi sau khi giao mẹ Trần Binh cho Lý Tú Quyên, ba người lập tức lái xe đến thành phố Bảo Phong.

Sau khi ba người đi, Trương Kiến Dân cũng rời đi ngay sau đó.

Mặc dù đám người Vân Khả Thiên nói không muốn ông ta giúp, nhưng ông ta vẫn phải quay về chuẩn bị một chút, ngộ nhỡ Vân Khả Thiên xảy ra chuyện gì, đó là điều không thể, ông ta không gánh nổi trách nhiệm.



Lúc này ở phòng bao sang trọng trong quán karaoke tầng ba của khách sạn Tinh Huy, Mạnh Trường Giang đang uống rượu vừa nói vừa cười với hai người đàn ông.

Vây xung quanh có mười mấy cô gái xinh đẹp, không ngừng mời rượu.

Mạnh Trường Giang cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc này mặt gã đầy đắc ý.

Trước kia gã làm ở công ty không ổn định, thiếu nợ rất nhiều.

Cách đây không lâu khi về nhà, gã gặp được bạn thuở nhỏ Trần Binh, vốn nhìn Trần Binh tàn tật gã cũng không thèm quan tâm.

Nhưng tình cờ gã nghe thấy Trần Binh làm lính ở nước ngoài, anh ta cầm về một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, gã đang sứt đầu bể trán lập tức chú ý vào Trần Binh.

Trải qua mấy lần tiếp xúc, Trần Binh không chút phòng bị, tính cách lại hào sảng, dưới miệng lưỡi xảo quyệt của Mạnh Trường Giang, anh ta liền đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp cho gã.

Đến khi cầm được sáu triệu này, Mạnh Trường Giang mừng đến phát điên, hắn chỉ tưởng rằng Trần Binh có mấy trăm ngàn thôi, nào ngờ gia tài của anh ta lại phong phú như vậy.

Mà sau khi có được khoản tiền này, anh ta lập tức chơi trò mất tích.

Biến mất được một khoảng thời gian, biết quê hương mình muốn đầu tư, chính phủ đang kêu gọi đầu tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play