Trong phòng khách ở biệt thự của Lâm Tiêu có mười mấy người đang ngồi, khí phách ngạo nghễ bất phàm.
Những người này chính là tông sư của Hoa Hạ, bá chủ các phương, được Lâm Tiêu mời tới.
Lâm Tiêu nhìn quanh, ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu được Hoa Hạ công nhận là tông sư số một ra thì những người khác đều tới.
Lúc này, Lâm Tiêu chắp tay nói: “Ngoại trừ đại tông sư Thiên Diệu đang bế quan không tới được, xin cảm ơn các vị tông sư đã không quản đường sá xa xôi đến đây, Lâm Tiêu tôi vô cùng vinh hạnh”.
“Lâm tông sư đừng khách sáo, chúng ta đều là đồng đạo giang hồ, Lâm tông sư nói có chuyện quan trọng cần thương lượng thì chúng tôi sao có thể không nể mặt được chứ”, một tông sư trong đó cười nói.
Lâm Tiêu gật đầu, thật ra đại tông sư Thiên Diệu không tới cũng nằm trong dự liệu của ông ta.
Thiên Diệu là tông sư số một Hoa Hạ, từ nhiều năm trước đã tiến vào tông sư hậu kỳ, hiện tại người ta cho rằng Thiên Diệu đã có khả năng tiến vào cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Đại tông sư Thiên Diệu tọa trấn Thượng Kinh, uy chấn hai bên giang hồ, được tất cả công nhận là người mạnh nhất Hoa Hạ, chưa từng thua dưới tay ai, có vị trí cao cả trong số tất cả tông sư. Lâm Tiêu không mời được ông ta là chuyện bình thường.
Lúc này, Lâm Tiêu vung tay lên, có đàn em đi lên, cầm một lọ nhũ dịch Chung Linh, đổ vào những chén nhỏ trước mặt các tông sư.
Sau đó, Lâm Tiêu cười nói: “Hôm nay mời các vị tới chính là vì thứ này, mời các vị nếm thử xem sao”.
Từ lúc nhũ dịch Chung Linh được đổ ra thì các vị tông sư đã ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, vô cùng kinh ngạc.
Bây giờ nghe Lâm Tiêu nói mời bọn họ tới là vì thứ này, liền cầm lên ngửi.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy món đồ này.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của mọi người, Lâm Tiêu chỉ cười không nói.
Sau đó, nhóm tông sư đều lần lượt uống ly nhũ dịch Chung Linh kia vào.
Lâm Tiêu đương nhiên không dám chơi trò mèo gì trước mặt nhiều tông sư như vậy, hơn nữa thứ dịch màu sữa này tỏa ra một mùi thơm khiến người ta cực kỳ thoải mái, bọn họ cũng không nhịn được mà muốn nhấm nháp một chút, xem thứ này có tác dụng kỳ diệu này mà khiến Lâm Tiêu phải gọi bọn họ tới.
Đến khi uống cạn thì tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó kinh ngạc khôn xiết.
Uống xong thứ này, bọn họ lập tức cảm nhận được một ý vị làm toàn thân thư thái tỏa ra khắp người, chân khí của họ dường như đều cô đọng hơn vài phần.
“Đây, đây là gì vậy?”
“Còn có thể cô đọng chân khí, đúng là bảo bối mà”.
“Tràn ngập năng lượng tinh, khí, thần, có lẽ là có tác dụng kéo dài tuổi thọ”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tiêu cười khà khà: “Các vị, hiệu quả của thứ này được chứ?”
“Lâm tông sư, đây là vật gì, có bán hay không?”
“Lâm tông sư, ông có bao nhiêu tôi sẽ mua hết, ông ra giá đi”.
“Cho tôi một phần nữa, giá sao cũng được, Lâm tông sư”.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của mọi người, Lâm Tiêu cười to trong lòng, thần hiệu của nhũ dịch cậu Lục quả nhiên là hấp dẫn, không một ai chống cự nổi. Thần Diệu bo bo giữ mình, không chịu xuất hiện thì cứ để ông ta hối hận đi. Nhũ dịch Chung Linh này sẽ không còn phần của ông ta nữa.
“Các vị đừng sốt ruột, tôi mời các vị tới đây chính là vì thứ này. Vật này tên là nhũ dịch Chung Linh, uống vào có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tập trung tinh thần, cô đọng chân khí, thay đổi thể chất, không phải vật phàm. Đây là một thứ tốt, Lâm Tiêu tôi cũng không thể chiếm dụng một mình, nên chia nhũ dịch Chung Linh này ra làm từng lọ, chia ra định mức rồi phân phát cho các vị. Các vị giữ lại sử dụng hay đem đi bán đều được, mọi người thấy sao?”
Nghe vậy, tất cả đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có người hỏi ngay: “Lâm tông sư, ông định bán cho chúng tôi bao nhiêu tiền vậy, và chúng tôi có thể nhận được bao nhiêu lọ?”
Đám người nghe thế cũng đều nghển cổ lên, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Một thứ tốt như thế này mà rơi vào trong tay họ để dùng thì chắc chắn sẽ có lợi, còn nếu bán thì chỉ cần Lâm Tiêu đưa ra giá dễ chịu thì bọn họ cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Đây là một vụ mua bán cực kỳ ổn định, không sợ lỗ.
Thấy dáng vẻ mong chờ của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Mỗi lọ tôi lấy các vị một triệu, các vị bán giá bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định số lượng, cần chờ một tháng nữa. Bây giờ mỗi người chỉ đủ lấy hai lọ thôi”.
Nghe đến cái giá một triệu này, mọi người nhất thời đều thở dài nhẹ nhõm. Giá cho một thần vật như vậy tuyệt đối không hề đắt, bọn họ chỉ cần chuyển đi là bán được giá gấp mấy lần, bây giờ trên đời này thiếu gì người giàu.
Nhưng khi nghe đến số lượng vẫn chưa chốt, mà mỗi người chỉ được có hai lọ, tất cả đều thấy bất mãn, quá là ít rồi.
Lúc này, một người lên tiếng: “Lâm tông sư, không biết nhũ dịch Chung Linh này có từ đâu, tại sao số lượng đưa cho chúng tôi lại ít như vậy?”
Nghe đến đây, Lâm Tiêu sầm mặt nói: “Nhũ dịch Chung Linh này là do một vị đại năng trao quyền cho tôi để chăm sóc các vị tông sư, nguồn gốc ở đâu thì các vị cũng đừng hỏi, hơn nữa, tôi khuyên các vị cũng đừng cố nghĩ ra chuyện gì lệch lạc, nếu để tôi biết được thì sẽ lập tức hủy bỏ quyền của người đó”.
Nghe vậy, tất cả vội vàng nói.
“Sao lại vậy chứ, chúng tôi chỉ tò mò thôi mà”.
“Đúng đúng, nếu vị đại năng đó muốn giữ bí mật thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đoàn mò, cũng sẽ không nói ra ngoài, Lâm tông sư cứ yên tâm”.
“Đúng vậy, có phần là chúng tôi đã thỏa mãn rồi, chắc chắn sẽ không có ý đồ khác, Lâm tông sư đừng nghĩ nhiều”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT