Nhưng hôm nay có cấp trên ở đây, không thể lỗ mãng làm việc, Đoàn Bảo Minh tuy giận nhưng vẫn kiềm chế được, ông ta nói: “Giỏi lắm thằng nhãi, cậu còn dám đánh người, chờ các ngành liên quan đến xử lý đi”.

Mà lúc này, Đoàn Tinh Tinh cũng nói: “Chú hai, đây là đánh cảnh sát, nhất định không thể bỏ qua cho anh ta”.

Đoàn Bảo Minh hừ lạnh một tiếng nói: “Cháu yên tâm, cậu ta chạy không thoát đâu”.

Ngay sau đó, Đoàn Bảo Minh ngoắc tay ở phía sau, trưởng công an quận chạy tới.

Đoàn Bảo Minh nói rõ: “Người này quấy rối an ninh trật tự, quấy rầy công việc của cấp trên, đánh cảnh sát, đưa cậu ta về điều tra”.

Một câu nói của Đoàn Bảo Minh đã định ra tội cho Lục Hi.

Còn chưa đợi Lưu Trường Lạc đáp ứng thì đã nghe thấy tiếng của Đoàn Chí Quốc: “Xảy ra chuyện gì?”

Nói xong, Đoàn Chí Quốc đứng dậy đi về phía bên này.

Đoàn Bảo Minh thấy vậy liền vội vàng cung kính: “Giám đốc công an Đoàn, người này mượn rượu gây chuyện, đánh nhân viên cảnh vụ, tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của ông nên chuẩn bị dẫn anh ta đi”.

Lúc này, đám người Thiệu Thanh và Tân Mỹ Dục vừa nghe nói đây là một vị giám đốc công an tỉnh, lại còn là giám đốc công an mặc cảnh phục, nhất thời sắc mặt bọn họ trắng nhợt, quan như vậy chính là nhân vật cấp cao. Đoàn Chí Quốc vừa đi đến gần, bọn họ liền cảm thấy được một luồng áp lực, toàn thân đổ mồ hôi.

Các bạn học sắc mặt đều trắng bệch nhìn Lục Hi, mặc kệ nói thế nào thì Lục Hi cũng đã ra tay đánh người, hơn nữa bọn họ cũng biết một chút về thân phận của Đoàn Tinh Tinh, lần này có thể làm thế nào đây.

Nhưng Lục Hi lại thản nhiên hút thuốc, dáng vẻ không thèm để ý.

“Ra tay đánh người còn phách lối như vậy, giám đốc Đoàn, ông nên chủ trì công bằng cho chúng tôi”, Vương Hoài Lộ nhân cơ hội đáp lời với Đoàn Chí Quốc.

“Đúng vậy, đánh người trước mặt ông thì còn quy tắc gì nữa”, Điền Hồng ở bên cạnh cũng gào lên nói.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc không thèm để ý đến bọn họ, ông ta nhìn về phía Lục Hi, mặt đầy kinh ngạc nói: “Cậu Lục, sao cậu cũng ở đây?”

Lục Hi cười thầm một tiếng, với năm giác quan nhạy bén của mình, đương nhiên anh biết Đoàn Chí Quốc đã sớm chú ý tới anh, bây giờ mặt đầy kinh ngạc cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Đương nhiên Lục Hi cũng không vạch trần, anh nhàn nhạt nói: “Ừm, ăn một bữa cơm cùng bạn bè”.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt trong này đều kinh ngạc đến ngây người.

Sao Lục Hi lại quen biết Đoàn Chí Quốc, còn dùng từ cậu Lục để gọi Lục Hi, rốt cuộc đây là tình huống gì?

Khi mọi người đang đờ đẫn, Đoàn Chí Quốc đã cười nói: “Thì ra là như vậy, nhưng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu Lục tức giận như vậy?”

Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi ăn cơm với các bạn học của mình, Đoàn Tinh Tinh và bố mẹ chồng của cô ta nhìn thấy chúng tôi không vừa mắt nên gây rắc rối khắp nơi, vừa rồi còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi đã tặng cho cô ta một cái tát. Có vấn đề không?”

Đoàn Chí Quốc nghe xong liền nói: “Không thành vấn đề, người tiêu dùng có quyền lợi của mình, bất kỳ ai cũng không được làm tổn hại đến lợi ích của người tiêu dùng, cậu ở đây ăn cơm, khi chưa ăn xong, không ai có quyền đuổi cậu đi”.

Nghe thấy lời này, đám người nhà Đoàn Tinh Tinh như bị sét đánh, lời của Đoàn Chí Quốc rõ ràng không coi bọn họ ra gì, Lục Hi này nói cái gì liền làm thế đó, rốt cuộc hai người có quan hệ gì.

Trong lòng Đoàn Chí Quốc cười nhạt, một đám ngu xuẩn, Vân Thắng Quốc phải hạ thấp thái độ trước mặt Lục Hi, mấy người này còn dám trêu chọc anh, thật là không biết sống chết.

Mà đám bạn học Tân Mỹ Dục và Thiệu Thanh càng vô cùng khiếp sợ, nghe dáng vẻ nói chuyện của Lục Hi thì anh cũng không hề coi vị giám đốc công an tỉnh này ra gì, điều này hoàn toàn có thể thấy được từ trong giọng nói và thái độ.

Không phải Lục Hi chỉ mở một tiệm tạp hóa ư? Sao có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy, còn có thái độ từ trên cao nhìn xuống, quả thật là thần rồi.

Lúc này, đám người Đoàn Tinh Tinh, Điền Hồng và Vương Hoài Lộ cùng cảm thấy trong lòng chợt lạnh, biết mình đá phải tấm tôn rồi.

Nhưng còn không đợi bọn họ lên tiếng, Đoàn Chí Quốc nói: “Cậu Lục, cậu cứ tiếp tục dùng cơm, chuyện này có nhân viên nội bộ của chúng tôi tham gia vào, tôi sẽ ghi lại như một phần của công việc hôm nay. Sau khi trở về chúng tôi sẽ họp nghiên cứu, nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời”.

Lục Hi khẽ gật đầu.

Đoàn Chí Quốc cười nói: “Vậy thì không quấy rầy cậu Lục ăn cơm nữa, cậu cứ ăn đi”.

Đoàn Chí Quốc nói xong, liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một câu với đám người Lưu Trường Lạc.

Nhưng đám người Lưu Trường Lạc trong lòng đã kinh hãi muốn chết.

Nhân vật như thế nói và làm việc đầu cần phải nói rõ, nhẹ nhàng mấy câu thôi mọi người cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Xem ra đám người Đoàn Tinh Tinh đã bị tóm rồi, nhìn dáng vẻ của Đoàn Chí Quốc thì Đoàn Tinh Tinh xong đời rồi, ngay cả cái chức trưởng quận này của ông ta cũng sắp bị liên lụy.

Lúc này, ông ta hung ác trợn trừng mắt nhìn cháu gái mình, tất cả đều do đứa cháu ngu xuẩn này của mình, sao lại có thể đắc tội Lục Hi chứ.

Nhưng dù sao Đoàn Tinh Tinh cũng là cháu gái ruột của mình, ông ta thầm nháy mắt với đám người Đoàn Tinh Tinh, sau đó tình nguyện chạy đến chỗ Đoàn Chí Quốc, chuyện này ông ta phải nhanh chóng nghĩ cách. Nếu không thì với thân phận của Đoàn Chí Quốc, phía trên mở cuộc họp nói một hai câu thì ông ta xong đời.

Còn bây giờ Đoàn Tinh Tinh cùng mẹ chồng Điền Hồng và bố chồng Vương Hoài Lộ hoàn toàn luống cuống.

Sau khi Đoàn Tinh Tinh trải qua trận hốt hoảng ban đầu thì gương mặt cô ta cố gắng giữ nụ cười, đi tới bên cạnh Lục Hi và nói.

“Thật xin lỗi anh Lục, tôi không biết anh quen biết giám đốc công an Đoàn, hay chúng ta vào phòng VIP ăn đi, tất cả chi phí khách sạn chúng tôi trả, anh tuyệt đối đừng khách sáo với chúng tôi”.

Lục Hi cười lạnh nói: “Ông đây muốn ăn ở đâu còn cần cô quản à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play