Lúc này, bà ta nói: “Mỹ Dục à, lãnh đạo đến thị trấn An Dương kiểm tra công việc, mấy người mau dọn ra khỏi phòng VIP đi, để nhân viên phục vụ còn dọn dẹp”.

Mọi người sửng sốt, Tân Mỹ Dục mặt đầy khó coi nói: “Mẹ, không phải còn một phòng VIP lớn sao, có thể ngồi được hơn hai mươi người mà”.

Không đợi Điền Hồng nói gì, Đoàn Tinh Tinh tiếp lời: “Cô để cho người ta ngồi phòng VIP nhỏ, các người ngồi phòng VIP lớn, như vậy có thích hợp không?”

Lúc này, Thiệu Thanh nói: “Mỹ Dục, không sao, chúng ta đổi phòng VIP khác là được, tiếp đãi lãnh đạo quan trọng hơn, không phải cậu nói có phòng VIP có thể ngồi được hơn hai mươi người sao, chúng ta chen chúc cũng có thể đủ ngồi”.

Đúng lúc ấy, Đoàn Tinh Tinh dương dương tự đắc nói: “Tất cả các phòng VIP đã đầy, phòng VIP kia người nhà mẹ đẻ tôi đang dùng rồi, mấy người ra ngồi đại sảnh đi”.

Mọi người nghe xong liền ngượng ngùng, trên mặt Tân Mỹ Dục lại càng khó coi.

Đến đây, Lục Hi mới lên tiếng: “Đại sảnh thì đại sảnh, chúng ta ngồi đâu chả giống nhau”.

Mọi người vội vàng nói: “Đúng đúng, chúng ta ngồi đâu cũng giống nhau, không thành vấn đề”.

Lúc này, Lục Hi dẫn đầu cầm bát đũa của mình ra ngoài.

Đám người Thiệu Thanh cũng vội vàng đứng dậy, cầm bát đũa của mình đi ra ngoài theo Lục Hi.

Đồng thời Thiệu Thanh không kìm được khen ngợi sự thận trọng của Lục Hi, cầm theo bát đũa tránh lãng phí hủy đi một bộ dụng cụ ăn uống, còn tiết kiệm được thời gian dọn dẹp, một chi tiết nhỏ cũng có thể nhìn ra được bây giờ Lục Hi đã vô cùng biết kiềm chế, không còn là tiểu bá vương giống như trước kia.

Mọi người đi tới phòng khách, đẩy hai bàn vào cùng nhau và ngồi xuống.

Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu bưng thức ăn trong phòng VIP qua.

Tân Mỹ Dục cắn môi, sau đó nói với mọi người: “Xin lỗi đã để mọi người chuyển ra đây”.

Tân Mỹ Dục quả thật vô cùng ngượng ngùng, cô ta muốn mời khách là có vài phần ý khoe khoang, đây là lẽ thường tình, ai mà chả muốn ra vẻ cao quý trước mặt người khác.

Nhưng mẹ chồng và chị dâu cả Đoàn Tinh Tinh lại không cho cô ta chút mặt mũi nào. Bây giờ lại chuyển từ phòng VIP ra đại sảnh, điều này khiến cô ta đã khoe khoang không thành công, bản thân cũng vô cùng khó xử.

Lúc này, các bạn học lần lượt an ủi.

“Không sao đâu Mỹ Dục, chúng ta đều là bạn học, chỉ cần trò chuyện vui vẻ thì ngồi đâu chả giống nhau”.

“Đúng vậy, giữa chúng ta là nói về mặt tình cảm, không nói đến phô trương”.

“Nào nào nào, chúng ta uống rượu”.

Sau mấy câu, mọi người đều nâng ly rượu bắt đầu mời rượu lẫn nhau, giảm bớt bầu không khí không vui khi nãy.

Lúc này, một người đàn ông trung niên cao gầy dẫn theo hai người tùy tùng đi vào khách sạn.

Ông chủ Vương Hoài Lộ đã sớm chờ ở cửa, ông ta vội vàng ra nghênh đón.

“Phó quận trưởng Lưu, ông tới rồi”.

“Ừ”, phó quận trưởng Lưu Trạch của quận Trần Thương gật đầu, tiếp tục đi vào bên trong.

Vương Hoài Lộ vội đuổi sát theo.

Lúc này, Lưu Trạch nói: “Tôi được phái tới mở đường kiểm tra tác phong và kỷ luật của cảnh sát ở thị trấn An Dương, không được phép lơ là”.

Vương Hoài Lộ liên tục gật đầu, lãnh đạo có thể ăn cơm ở chỗ mình, vậy cũng là vinh hạnh của ông ta, nếu có thể chụp chung một tấm ảnh treo lên trong khách sạn, vậy thì oai phong biết nhường nào.

Lúc này, Lưu Trạch đi vào đại sảnh, Đoàn Tinh Tinh và bố cô ta, còn có cả Điền Hồng mẹ chồng của Tân Mỹ Dục đều chạy ra, cung kính đi theo bên cạnh.

Lưu Trạch vừa vào đại sảnh liền chau mày, ông ta nhìn đám người Lục Hi, trên mặt xuất hiện vẻ không vui.

“Đám người này sao ồn ào như vậy, lát nữa lãnh đạo sẽ tới, chuyện này là thế nào?”, Lưu Trạch không hài lòng trách mắng.

Còn đám người Lục Hi bây giờ đã uống không ít rượu, mọi người cũng đang chơi vui vẻ, âm thanh quả thật có hơi lớn, người ăn cơm ở đại sảnh cũng phải liếc nhìn bọn họ.

Vương Hoài Lộ nghe xong vội vàng nói: “Tôi sẽ bảo bọn họ nói nhỏ một chút”.

Nói xong, ông ta nháy mắt với Đoàn Tinh Tinh.

Đoàn Tinh Tinh hiểu ý, lập tức cô ta đến trước bàn ăn của đám người Lục Hi. Cô ta đầy kiêu ngạo nói với Tân Mỹ Dục: “Bảo bạn học cô chú ý một chút, nơi này là khách sạn, không phải chợ bán thức ăn. Còn nữa, lát sẽ có lãnh đạo lớn đến, bảo bọn họ im miệng cho tôi, ăn xong rồi thì mau rời đi”.

Mấy lời này của Đoàn Tinh Tinh cũng không chút khách khí.

Lần này, đừng nói Tân Mỹ Dục, đám người Thiệu Thanh cũng không chịu nổi.

Lúc này, cơn giận của Lục Hi cũng dâng lên, anh nhìn về phía Đoàn Tinh Tinh rồi lạnh lùng nói: “Bọn họ có thể ăn cơm, chúng tôi thì không thể ăn chắc, lãnh đạo cao hơn chúng tôi một cái đầu sao?”

“Đúng vậy, giỏi hơn anh đấy”.

“Lãnh đạo là người, chúng tôi thì không phải là người?”

Đám người Thiệu Thanh cũng bất mãn nói.

Đoàn Tinh Tinh nghe xong liền nổi khùng, cô ta hung hãn nói: “Lũ nghèo kiết xác các người cũng xứng so được với người ta sao? Mấy người cũng không ngắm nghía mình trong gương à, cho mấy người ăn chùa uống chùa rồi, mấy người còn muốn thế nào?”

Lúc này, Lục Hi nói: “Không phải chỉ là một bữa cơm sao, làm như không ai ăn nổi vậy, tất cả chi phí hôm nay tôi thanh toán”.

“Đúng vậy, chúng tôi tự bỏ tiền, có gì đặc biệt hơn người chứ”, Thiệu Thanh cũng nói.

Mặc dù thu nhập của bọn họ không cao, một bữa cơm mấy ngàn tệ cũng không phải không trả nổi. Đoàn Tinh Tinh xem thường người khác như vậy, tất cả mọi người đều bực bội, quyết định tự bỏ tiền.

Còn Tân Mỹ Dục đã ức đến mức khóc thút thít.

Vốn dĩ bạn học khó lắm mới tụ họp, bây giờ lại ầm ĩ đến mức này, cô ta đập đầu chết cho xong, hận không có nổi kẽ hở dưới đất để chui xuống.

Lúc này, Lục Hi nói với Đoàn Tinh Tinh: “Mau cút đi, đừng quấy rầy chúng tôi ăn uống”.

Đoàn Tinh Tinh nghe xong liền tức đến đỏ mặt, một thằng bụi đời mà cũng dám mắng cô ta, đâu thể có cái lý đó chứ.

Cô ta chính là nhân viên cảnh vụ, bố là trưởng trấn, chú hai là quận trưởng, Lục Hi bọn họ là cái thá gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play